Đại Không liếc mắt:
“Cậu nghĩ mình là đại lão gia chắc? Cục trưởng và Dư Tiểu Ngư là con gái, cậu muốn nhìn họ làm việc còn mình ngồi chơi à? Chú Lữ lớn tuổi, cậu cũng định bắt chú ấy rửa bát sao? Còn bà, bà đã nấu cơm cho cả nhà ăn, cậu lại muốn để bà rửa nữa à?”
Bà lão đứng gần đó, nghe vậy thì cười:
“Con trai mà chịu khó làm việc, sau này mới biết cách yêu thương vợ con.”
Khi mọi thứ đã gọn gàng, bà lặng lẽ về phòng. Một lát sau, bà bước ra với một xấp tiền mặt trong tay, đưa cho Vu Âm. Bà ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói:
“Cô bé, giúp bà xem đi. Bà muốn biết sự thật. Mấy chục năm qua, bà đã chờ đợi quá lâu rồi. Dù kết quả có ra sao, bà cũng muốn rõ ràng.”
Vu Âm nhận lấy tiền, nhìn bà lão. Ánh mắt bà kiên định nhưng ẩn chứa nỗi lo sợ. Bà cẩn thận đọc ngày tháng năm sinh của chồng, từng con số được khắc sâu trong tâm trí dù bà không biết chữ.
Vu Âm nhìn bà chăm chú, tướng mạo của bà đã tiết lộ một vài điều. Nhưng khi tính toán kỹ lưỡng dựa trên ngày sinh, kết quả vẫn khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Bà lão thấy biểu cảm của Vu Âm thì khẽ run:
“Cô bé, con đã tính ra gì rồi? Con cứ nói đi, bà chịu được. Chồng bà… có phải ông ấy đã lập gia đình khác không?”
Vu Âm đặt tay lên bàn tay gầy guộc của bà, nhẹ nhàng trấn an:
“Bà ơi, thực ra từ khi nhìn thấy bà, cháu đã đoán được một số điều. Chồng bà mất đã lâu, và cả đời ông ấy chỉ có một người vợ, đó chính là bà.”
Bà lão lặng đi, đôi tay khẽ run. Vu Âm tiếp tục:
“Ông ấy mất cách đây 70 năm. Số mệnh của ông khắc với nước. Ngày nhỏ, ông từng bị nước cuốn trong một trận lũ lớn, may mà có người lính cứu giúp. Từ đó, ông ấy rất sợ nước.”
Bà lão bật khóc nức nở, nhớ lại câu chuyện cũ. Vu Âm nén tiếng thở dài, chậm rãi nói tiếp:
“Năm đó, ông ấy bị đưa sang bên kia thật, nhưng ông ấy không lập gia đình, cũng không có con cái ở đó. Ông luôn nhớ về bà và các con. Năm thứ sáu ở bên đó, ông cùng một nhóm người tích cóp tiền, định nhập cư trái phép để về nước. Nhưng do không có giấy tờ hợp pháp, họ buộc phải ở lại trên tàu hàng.”
“Lần đó, họ dùng những tấm ván gỗ nối hai tàu hàng để di chuyển qua lại. Khi đến lượt chồng bà, biển bỗng nổi gió lớn, hai tàu bị sóng tách rời. Ông ấy cùng tấm ván gỗ rơi xuống biển.”
Bà lão nghẹn ngào, nước mắt rơi không ngớt. Vu Âm khẽ vỗ về:
“Khi lên tàu, ông ấy có mang theo một gói kẹo sặc sỡ, dán trên bụng. Đó là món quà duy nhất ông muốn mang về cho bà và các con. Nhưng ông ấy đã không bao giờ về được nữa.”
Bà lão ôm mặt khóc nức nở, nước mắt lăn dài trên gò má đã hằn dấu thời gian. Giọng bà nghẹn ngào:
“Sao ông ấy lại ngu ngốc như vậy? Ông ấy sợ nước mà lại dám mạo hiểm ra biển? Nếu về nhà mà phải khổ sở như thế, tôi thà rằng ông ấy cứ ở bên kia… Dù ông ấy có lấy vợ, sinh con cũng được, miễn là ông ấy còn sống!”
Nói đến đây, bà như không còn kìm nén được. Bà không dám tưởng tượng nỗi sợ hãi mà chồng bà phải đối mặt khi bước chân lên con tàu hàng, hay khi đứng trên tấm ván gỗ nhỏ giữa đại dương bao la. Và bà càng không thể hình dung nỗi tuyệt vọng tột cùng khi ông bị sóng gió cuốn trôi giữa biển khơi mênh mông, không một ai cứu giúp, để rồi cuối cùng bị nước biển nhấn chìm mãi mãi.
Chồng bà sợ nước là thế, vậy mà để trở về, ông lại chọn con đường nguy hiểm nhất – con đường biển – và cuối cùng ông ra đi cũng vì nước.
Vu Âm khẽ thở dài, ánh mắt trầm ngâm. Cô nói:
“Bà ơi, còn một chuyện nữa cháu muốn nói với bà.”
Bà lão quay lại nhìn Vu Âm, ánh mắt m.ô.n.g lung. Vu Âm chỉ tay về phía sau núi:
“Nếu cháu đoán không lầm, nhà cũ của bà ở trên núi phải không?”
Bà gật đầu nhẹ, giọng nói lắng đọng:
“Đúng vậy. Đó là căn nhà nơi tôi và ông ấy kết hôn, cũng là nơi ba đứa con của chúng tôi được sinh ra. Trước đây, bọn trẻ muốn phá ngôi nhà cũ để xây mới, nhưng tôi không đồng ý, nên nhà cũ vẫn còn đó. Thỉnh thoảng, tôi vẫn lên đó dọn dẹp.”
Ánh mắt bà lão xa xăm, như đang nhìn về quá khứ. Ngôi nhà mới dưới chân núi đã được xây dựng và phá bỏ nhiều lần, mỗi lần lại xa hoa hơn, nhưng ngôi nhà cũ trên núi vẫn luôn được bà giữ gìn.
“Hồi còn trẻ, tôi thích ở nhà cũ hơn, nhưng vì bọn trẻ đều dọn xuống nhà mới, nếu tôi không theo xuống, người ta sẽ nói tôi không yêu thương con cái, hoặc con cái không hiếu thảo. Vậy là tôi xuống dưới ở cùng chúng nó.” Bà khẽ cười, giọng nói pha chút tiếc nuối. “Nhưng sau này, khi tôi già đi, chúng lại sợ tôi ở một mình trên núi nên chẳng dám để tôi lên đó nữa.”
Vu Âm nhìn sâu vào mắt bà, chậm rãi nói:
“Bà có biết không, chồng bà luôn ở trong ngôi nhà cũ.”
Bà sững người, đôi tay khẽ run. Vu Âm tiếp lời:
“Có phải từng có thời gian khi bà còn ở nhà cũ, sức khỏe bà không được tốt?”
Bà không trả lời ngay, chỉ chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía ngọn núi phía sau, nơi căn nhà cũ đang lặng lẽ nằm đó. Một lúc lâu sau, bà mới gật đầu, giọng nói khẽ run:
“Đúng vậy…”
“Đó là vì ông ấy luôn ở bên cạnh bà. Suốt ngày bà tiếp xúc với âm khí của ông ấy nên sức khỏe bị ảnh hưởng. Sau đó, ông ấy cố ý rời xa bà khoảng nửa năm thì sức khỏe của bà mới dần hồi phục. Nhưng từ khi bà chuyển xuống nhà mới, ông ấy vẫn luôn ở lại nhà cũ để canh giữ.”