Vương Anna lập tức cung cấp thông tin mà Vu Âm yêu cầu. Trong lúc Vu Âm tính toán, cô căng thẳng đến mức ngồi không yên, nhưng vẫn cố kiềm chế để không làm phiền.
Là người đã từng xem những buổi livestream của Vu Âm, Vương Anna biết rõ cô không chỉ là Cục trưởng Đặc Sự Cục mà còn là người có năng lực đặc biệt. Thêm vào đó, Vu Âm lại là bạn thân của Đàm Gia Di, điều này càng khiến cô tin tưởng hơn.
Một lát sau, Vu Âm ngẩng lên nhìn Vương Anna, ánh mắt cô chứa đựng sự đồng cảm khó che giấu. Sau khi tính toán xong, cô đã hiểu tại sao tướng mạo của Vương Anna lại kỳ lạ như vậy.
“Tôi sẽ nói về cuộc sống hôn nhân của cô trước.” Vu Âm bắt đầu, giọng nói trầm ổn. “Cô và chồng quen nhau từ thời đại học, yêu nhau từ lúc còn là sinh viên. Sau khi tốt nghiệp, hai người có hai năm sống xa quê. Nhưng rồi cô nhượng bộ, từ bỏ một công việc tốt để theo anh ta đến thành phố S.”
Vương Anna gật đầu xác nhận: “Đúng vậy. Tôi đến thành phố S được hai năm thì chúng tôi kết hôn. Sau đó, chúng tôi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Ban đầu chỉ là một công ty nhỏ, nhưng không ngờ lại bắt kịp xu hướng ngành sản xuất. Hiện tại công ty đang phát triển rất tốt, lợi nhuận mỗi năm đều khả quan và có tiềm năng lớn trong tương lai.”
Nhắc đến sự nghiệp, Vương Anna cảm thấy tự hào. “Mục tiêu của chúng tôi là mở rộng công ty, đưa nó trở thành một công ty niêm yết.”
“Vì tập trung vào công việc nên vài năm đầu sau khi kết hôn, chúng tôi không nghĩ đến chuyện có con. Nhưng khi cả hai ngoài 30 tuổi, muốn có con thì lại không dễ. Đi khám mới biết… chồng tôi bị vô sinh.”
Cô thở dài, tiếp tục: “Cả hai chúng tôi đều là con một. Gia đình kỳ vọng rất lớn vào việc có người kế thừa. Cuối cùng, chúng tôi quyết định tìm đến phương pháp thụ tinh nhân tạo ở nước ngoài.”
Đàm Gia Di tiếp lời, vẻ mặt không giấu nổi sự cảm thông: “Anna đã rất vất vả. Dù mang thai, cô ấy vẫn phải điều hành công ty mỗi ngày. Chồng cô ấy lại hay đi công tác, thành ra suốt chín tháng qua, Anna hầu như tự mình xoay xở hết mọi việc.”
Vu Âm gật đầu, rồi nói thẳng: “Hiện tại, cô không cần lo lắng về phong thủy trong nhà. Có một vấn đề khác quan trọng hơn mà cô cần phải đối mặt. Đứa bé trong bụng cô… không phải con ruột của cô.”
Câu nói này khiến cả Vương Anna lẫn Đàm Gia Di đều c.h.ế.t lặng.
“Không phải?” Vương Anna lắp bắp, đôi môi run rẩy. “Làm sao có thể? Tôi mang thai cơ mà! Dù không phải con của chồng tôi, thì cũng không thể không phải của tôi!”
Cô đứng bật dậy, vẻ mặt hoang mang tột độ. Nhưng rồi dường như nhận ra điều gì đó, cô thì thầm, gần như không thốt nổi thành lời: “Ý cô là… bệnh viện đã nhầm lẫn? Họ… họ cấy phôi thai của người khác vào bụng tôi sao?”
Vương Anna cảm thấy như toàn thân mình tê liệt. Cô đã trải qua biết bao khó khăn suốt chín tháng qua, vậy mà kết quả lại là một sai lầm khủng khiếp như vậy?
Nhưng Vu Âm lắc đầu, giọng nói của cô bình thản nhưng nghiêm túc: “Vương Anna, khi cô lớn tuổi hơn và cuộc sống hôn nhân trở nên phức tạp, cô có từng nghĩ đến khả năng chồng mình ngoại tình không? Rằng… đứa bé trong bụng cô không mang dòng m.á.u của cô, mà là của chồng cô và một người phụ nữ khác.”
Vu Âm không vòng vo, cô nói thẳng: “Đứa bé trong bụng cô là con ruột của chồng cô với người phụ nữ khác. Vì vậy, đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với cô, nhưng lại có quan hệ huyết thống với chồng cô.”
Những lời này như sét đánh ngang tai Vương Anna. Cô đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác da đầu tê dại, toàn thân lạnh ngắt. Đây không chỉ là một tin xấu, mà còn là sự sụp đổ của mọi niềm tin mà cô từng có trong cuộc sống hôn nhân.
Đàm Gia Di vội bước đến đỡ lấy Vương Anna, kéo cô ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cố trấn an: “Anna, quẻ của Vu Âm chưa từng sai. Nếu cô ấy nói chồng cậu ngoại tình, chắc chắn không thể sai. Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại, đàn ông ngoại tình, kiểu gì cũng để lại dấu vết.”
Vương Anna ngồi lặng im, cơ thể như bị đóng băng. Cô cố gắng bình tâm, nhưng trong đầu lại dội lên những hình ảnh mờ nhạt, những dấu hiệu nhỏ mà cô từng bỏ qua.
“Gần đây, lúc gần cuối thai kỳ, có vài đêm tôi thức dậy vào nửa đêm và phát hiện anh ấy không nằm trên giường,” cô nói, giọng lạc đi. “Tôi thấy anh ấy cầm điện thoại vào nhà vệ sinh rất lâu. Khi tôi hỏi, anh ấy chỉ nói rằng bị đau bụng. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản vì mình đang mang thai, cơ thể mệt mỏi, nên không để ý nhiều.”
Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, mắt đỏ hoe. “Hóa ra tôi quá tin tưởng anh ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại phản bội tôi.”
Rồi cô bật khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi, như muốn trút hết nỗi đau đớn, uất ức bị kìm nén bấy lâu nay.
“Hắn lại còn dám để tôi mang thai đứa con của hắn với người phụ nữ khác! Hắn coi tôi là gì? Một con ngốc sao? Một công cụ sinh con? Một cái máy kiếm tiền sao? Sao hắn có thể đối xử với tôi như vậy?”
Cô nấc lên từng hồi, giọng nói ngập tràn đau khổ. “Chúng tôi đã yêu nhau bao năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn. Nếu hắn không yêu tôi nữa, ly hôn là được. Nhưng tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?”