Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 291

Bầu không khí trong phòng bệnh viện trở nên nặng nề, Hạ Mẫn sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Cô vừa ra trường và đang trong thời gian thực tập. Vì kinh phí hạn hẹp, cô chỉ thuê được một căn hộ tầng trệt gần bệnh viện. Ban công của căn hộ hướng thẳng ra đường, tưởng chừng là tiện lợi, nhưng giờ đây lại trở thành nỗi ám ảnh. Hạ Mẫn không ngờ rằng ngoài việc bị trộm đồ lót, mình còn trở thành nạn nhân của một hành vi đáng sợ hơn: bị quay lén.

Y tá trưởng nhìn Hạ Mẫn với ánh mắt xót xa, rồi quay sang hỏi:
“Thế đồ lót của Hạ Mẫn là ai trộm? Nghe nói cô ấy mất tới hơn mười bộ.”

Câu hỏi này khiến Trịnh Hiếu Thắng toàn thân cứng đờ. Đôi mắt hắn đảo liên hồi, biểu hiện rõ ràng sự hoảng loạn.

Vu Âm liếc mắt qua đám đông, ánh nhìn dừng lại ở một người đàn ông trung niên đứng ở góc phòng. Khuôn mặt ông ta có nhiều nét giống Trịnh Hiếu Thắng. Cô lạnh lùng chỉ thẳng vào ông ta và nói chắc nịch:
“Kẻ trộm đồ lót của cô gái trẻ chính là ông ta.”

Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người đàn ông. Vừa thấy mọi người chú ý, ông ta bỗng quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” – Một cảnh sát hô lớn, rồi cả nhóm nhanh chóng đuổi theo.

Chỉ trong chưa đầy nửa phút, người đàn ông đã bị bắt quay trở lại.

“Trời ơi! Tên trộm đồ lót và kẻ quay lén lại giống nhau như hai cha con thế này à?” Một người trong đám đông kinh ngạc thốt lên.

Ai nấy đều ngỡ ngàng, rồi một người khác thì thầm:
“Hóa ra đúng là hai cha con! Chắc chắn Trịnh Hiếu Thắng biết cha mình trộm đồ lót, nên mới sợ báo cảnh sát lục soát nhà.”

Cả căn phòng lập tức xôn xao bàn tán.

“Lúc nãy mẹ hắn còn dùng loa mắng chửi người khác, hóa ra gia đình bà ta mới là những kẻ không ra gì!”

“Đúng thế, cả nhà toàn là trộm cắp, lại còn bày trò lừa đảo để chiếm đoạt tiền. Thật nực cười!”

Hạ Mẫn nghe những lời bàn tán ấy mà rùng mình. Cô cảm thấy như có hàng ngàn con kiến bò khắp da đầu, khiến cả người cô tê dại.

Y tá trưởng nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Mẫn an ủi:
“Con nên chuyển nhà đi ngay. Ở một mình ở tầng trệt như thế này rất nguy hiểm. Cô sẽ nhờ các đồng nghiệp giúp con tìm một căn hộ phù hợp trong hai ngày tới.”

Hạ Mẫn gật đầu liên tục, mắt đỏ hoe. Cô không ngờ rằng việc bị trộm đồ lót lại dẫn đến cả chuyện quay lén. Cô cảm thấy bản thân như người mất hồn.

“Con cảm ơn cô nhiều lắm.” – Hạ Mẫn nói, giọng nghẹn ngào.

Từ lúc chuyện này xảy ra, y tá trưởng luôn ở bên cạnh an ủi và hỗ trợ cô. Giờ còn giúp cô tìm nơi ở mới, Hạ Mẫn thực sự biết ơn.

Nhưng hơn cả, cô biết ơn Vu Âm. Hạ Mẫn quay sang Vu Âm, cúi đầu nói:
“Cảm ơn đại sư. Nếu không có chị, em không biết tương lai mình sẽ ra sao.”

Vu Âm chỉ mỉm cười. Ánh mắt cô nhìn Hạ Mẫn đầy dịu dàng. Cô nhận ra tử khí bao quanh Hạ Mẫn đã dần tan biến.

Đối với Vu Âm, Hạ Mẫn chỉ là một cô gái trẻ vừa bước vào đời, còn non nớt và cần được bảo vệ như một bông hoa đang nở rộ ở độ tuổi đẹp nhất.

Thế nhưng, trong số mệnh ban đầu của Hạ Mẫn, mọi chuyện vốn không được giải quyết nhẹ nhàng như thế này.

Nếu không có sự can thiệp của Vu Âm, Trịnh Hiếu Thắng sẽ tiếp tục quấy rối cô, thậm chí còn tìm cách hãm hại cô. Hạ Mẫn vì quá sợ hãi sẽ không dám báo cảnh sát, để rồi bị mẹ của Trịnh Hiếu Thắng vu khống, gây rối tại bệnh viện và cả nơi ở. Hạ Mẫn sẽ không có bằng chứng để chứng minh mình vô tội, cuộc sống của cô sẽ rơi vào chuỗi ngày khổ sở.

Nhìn thấy cảnh sát thu giữ chiếc camera và bằng chứng trong tay Trịnh Hiếu Thắng, Vu Âm nhẹ nhàng đi tới, tháo tấm bùa Định Thân khỏi trán hắn.

Ngay khi tấm bùa được gỡ ra, phản ứng đầu tiên của Trịnh Hiếu Thắng là muốn bỏ chạy.

Trịnh Hiếu Thắng, trong lúc hoảng loạn, quên mất chân mình đang bị thương. Hắn đứng lên, chưa kịp bước đã loạng choạng mất thăng bằng, cả người ngã nhào về phía trước. Theo bản năng, hắn cố bám vào vật gì đó gần nhất để không ngã, và vô tình túm lấy mẹ mình, bà Trịnh.

Không ngờ hôm nay bà Trịnh lại mặc quần ngắn. Khi bị kéo bất ngờ, bà mất đà ngã xuống đất, khiến cả chiếc quần lót cũng bị kéo tuột. Những người đứng phía sau bà Trịnh đều kinh ngạc, chỉ thấy một khoảng trắng loang loáng.

Bà Trịnh hét lên trong hoảng sợ:
“Mày c.h.ế.t tiệt! Làm cái trò gì thế này?”

Bà vội vàng lấy tay che trước che sau, cố giữ lấy chiếc quần đang tuột xuống, đồng thời không quên đạp mạnh vào người Trịnh Hiếu Thắng để đẩy hắn ra.

Không ngờ lực chân của bà quá mạnh. Cú đạp trúng ngay thái dương của Trịnh Hiếu Thắng khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi ngất lịm.

Thấy con trai bất tỉnh, bà Trịnh hốt hoảng chạy đến đỡ hắn. Nhưng không may, dây giày của bà đã lỏng từ lúc nào không hay. Chỉ đi được vài bước, bà bị vấp dây giày, cả người nặng hơn 160 cân đổ ập xuống. Thân hình đồ sộ của bà đè thẳng lên đôi chân bị thương của Trịnh Hiếu Thắng.

Cơn đau dữ dội làm hắn choàng tỉnh, hét lên thảm thiết:
“Mẹ ơi! Chân con! Đau quá! Cứu mạng với! Bác sĩ ơi, cứu tôi với!”

Trong cơn đau đớn, hắn vội đẩy bà Trịnh ra. Nhưng do mất thăng bằng, bà lại ngã lần nữa. Lần này, đôi tay bà vô tình đè trúng một chỗ hiểm của hắn.

Bình Luận (0)
Comment