Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 295

Vu Âm vừa thay giày bước vào nhà thì nghe bà ngoại gọi:
“Vu Âm, lại đây ngồi với bà nào.”

Cô tiến lại, ngồi xuống bên cạnh bà. Bà ngoại kéo tay cô, giải thích:
“Đây là bạn của ông bà, họ đang gặp chút rắc rối. Cháu có thể giúp họ được không?”

Nghe vậy, Vu Âm gật đầu:
“Dạ được ạ, chuyện gì vậy bà? Cứ nói rõ, để cháu xem có thể làm gì.”

Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện, bà Hồ, vội vàng lên tiếng:
“Thật ngại quá… Vì gia đình chúng tôi gặp khó khăn, không biết nhờ ai nên mới tìm đến ông bà Tề. Cảm ơn cô, cảm ơn cả gia đình!”

Bà Hồ thoáng bối rối, không rõ tại sao bà Tề lại nghĩ cô gái trẻ trước mặt có thể giúp được. Nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Vu Âm, bà cảm thấy có chút hy vọng.

Ông ngoại Tề cười tự hào, giới thiệu:
“Đây là Vu Âm, cháu gái ngoại của tôi. Nó làm việc ở Đặc Sự Cục, là cục trưởng đấy!”

Lời ông nói khiến bà Hồ và những người đi cùng sững sờ. Cô cháu gái trẻ măng thế này làm sao có thể là cục trưởng được?

Người cháu gái của bà Hồ, Ngô Ngọc Viện, liền thắc mắc:
“Đặc Sự Cục là gì vậy? Cháu chưa nghe nói bao giờ. Làm sao một người trẻ tuổi như cô ấy lại có thể giữ chức vụ cao như thế?”

Câu hỏi này khiến mọi người trong phòng đều nhìn nhau ngạc nhiên. Bà Hồ quay sang hỏi thông gia của mình:
“Các người có nghe nói về cơ quan này không?”

Đối phương lắc đầu:
“Chưa bao giờ nghe. Quả thật khó tin!”

Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vì Vu Âm là cháu gái của ông bà ngoại Tề, lại được chính ông bà giới thiệu với vẻ tự hào, nên gia đình bà Hồ cũng không tiện nghi ngờ. Dẫu vậy, Ngô Ngọc Viện – cháu gái của bà Hồ – vẫn không giấu nổi ánh mắt khinh thường. Cô ta thầm nghĩ gia đình ông bà ngoại Tề đang khoác lác, phóng đại năng lực của cô gái trẻ này.

Nghe vậy, bà ngoại Tề chậm rãi nói, giọng đầy tự tin:
“Chưa từng nghe qua Đặc Sự Cục cũng là bình thường. Cơ quan này mới được thành lập, không phải ai cũng biết.”

Bà liếc nhìn Ngô Ngọc Viện, chợt mỉm cười nhắc:
“Đứa bé này chính là con gái của em gái các người để lại đây, phải không? Thời gian trôi qua nhanh thật, lớn thế này rồi cơ à.”

Ngô Ngọc Viện khẽ gật đầu, bà Hồ liền đáp thay:
“Vâng, con bé sống ở nước ngoài cùng chồng. Lần này, biết nhà gặp chuyện lớn, nó lập tức về ngay để giúp đỡ.”

Nói đến đây, bà Hồ không khỏi thở dài. Bà đã nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm được lối thoát, cuối cùng phải đến nhờ ông bà Tề. Khi biết cháu gái của ông bà là cục trưởng, bà Hồ mới dám hy vọng. Bà quay sang Vu Âm, vẻ mặt đầy lo âu:
“Vu cục trưởng, tôi mong cô giúp đỡ gia đình chúng tôi.”

Vu Âm không trả lời ngay, ánh mắt cô nhẹ nhàng quan sát bà Hồ. Sau vài giây im lặng, cô hỏi thẳng:
“Việc này liên quan đến con cái của bà đúng không?”

Bà Hồ gật đầu lia lịa, giọng nói như nghẹn lại:
“Phải… Con trai và con dâu tôi bị bắt cóc. Bọn chúng gọi điện đến đe dọa, bảo nếu chúng tôi báo cảnh sát, chúng sẽ g.i.ế.c cả hai. Còn…”

Nói đến đây, bà Hồ nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi:
“Còn có cháu gái tôi nữa… Bọn chúng cũng bắt nó đi. Tôi nghe thấy tiếng con bé khóc qua điện thoại, thảm thiết lắm.”

Bà Hồ lấy khăn lau nước mắt, giọng càng lúc càng run:
“Bọn chúng không đòi tiền chuộc, mà lại bắt chúng tôi chọn một người để sống. Chúng nói rõ, hoặc con trai, hoặc con dâu… Tôi không biết phải làm sao nữa! Là hai mạng người đấy!”

Ông bà Tề nghe chuyện liền khuyên bà Hồ báo cảnh sát, nhưng bà lại sợ hãi lắc đầu:
“Không được đâu. Nếu báo cảnh sát, bọn chúng sẽ g.i.ế.c cả con trai và con dâu tôi mất!”

Lúc này, Ngô Ngọc Viện lên tiếng, giọng có phần khó chịu:
“Mợ, mợ thử nghĩ xem có phải gần đây ai đó đã đắc tội với gia đình mình không? Hoặc là nhà bên thông gia, ba mẹ em dâu, họ có làm gì mích lòng ai không?”

Câu nói của cô ta làm không khí chùng xuống. Cô nhìn về phía cha mẹ Thẩm gia, giọng càng gay gắt:
“Chú dì làm ăn buôn bán, khả năng đắc tội người khác là cao nhất. Xin hãy nghĩ lại xem! Không thể để nhà tôi liên lụy mãi thế này được. Mợ tôi chỉ có một đứa con trai, chẳng lẽ chú dì muốn ép c.h.ế.t bà ấy sao?”

Ông Thẩm nghe vậy lập tức nổi giận, chỉ tay vào Ngô Ngọc Viện:
“Con bé này, cô nói cái gì thế? Sao lại bảo nhà tôi đắc tội người khác? Gia đình tôi kinh doanh nhưng luôn tuân thủ nguyên tắc, không làm gì có lỗi với ai cả!”

Bà Thẩm cũng tức tối lên tiếng:
“Hồ Tử Hào là con trai bà, nhưng con gái tôi chẳng lẽ không phải con một của nhà chúng tôi sao? Nhà bên đó xảy ra chuyện, chúng tôi cũng lo lắng không kém!”

Giọng bà bắt đầu nghẹn lại:
“Con gái tôi là giáo viên, cuộc sống giản dị, ngoài giờ làm chỉ quanh quẩn ở nhà với con cái, sao có thể đắc tội với ai được?”

Câu trả lời của vợ chồng Thẩm gia khiến bà Hồ bối rối. Bà vội vàng xoa dịu:
“Thông gia, tôi không có ý trách con dâu. Giờ đã xảy ra chuyện, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Lúc này, đổ lỗi cho ai cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

Quay sang cháu gái mình, bà Hồ không khỏi trách móc:
“Con cũng đừng nói năng linh tinh nữa. Lời nói của con có thể làm tổn thương người khác, con biết không?”

Ngô Ngọc Viện cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi:
“Mợ, con chỉ lo cho em họ thôi. Có lẽ con hơi nông nổi, mợ đừng giận con.”

Cô ta chậm rãi nói tiếp:
“Nhưng bọn bắt cóc đã cho thời gian. Nếu không quyết định sớm, bọn chúng sẽ không kiên nhẫn đâu.”

Không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Vu Âm, nhưng cô chỉ yên lặng vuốt đầu chú chó lớn bên cạnh, đôi mắt trầm tư như đang đánh giá mọi chuyện.

Bình Luận (0)
Comment