Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 297

Quả nhiên, cuộc gọi vẫn đang được kết nối.

Vu Âm thở dài, cúp máy. Cô đặt cả điện thoại lẫn tai nghe lên bàn trà, rồi lạnh lùng lên tiếng:
“Hai vị quý nhân không cần phải phân vân xem ai sẽ sống sót nữa. Bởi vì, cả hai người kia… đã c.h.ế.t rồi.”

Câu nói ấy như một tia sét giữa trời quang, khiến không gian lập tức rơi vào im lặng.

Sau khi đặt đồ xuống, Vu Âm bình thản ngồi xuống ghế. Cô nói tiếp:
“Ngay từ lúc bước vào đây, tôi đã nhìn thấy tướng mạo của mọi người. Các người đều mang vẻ mặt của người vừa chịu tang. Kết hợp với cung mệnh của con cái hai nhà, tôi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”

Bà Hồ lộ rõ vẻ lo lắng. Là người phụ nữ nhân hậu, bà không nỡ từ bỏ con dâu dù tình thế đang vô cùng rối ren.

Vợ chồng nhà họ Thẩm, tuy làm kinh doanh, nhưng họ cũng không phải những kẻ độc ác hay tàn nhẫn.

Chính vì vậy, ánh mắt của Vu Âm hướng về Ngô Ngọc Viện. Cô quan sát kỹ từng chi tiết trên gương mặt người phụ nữ ấy. Càng nhìn, cô càng thấy rõ sự hiểm độc ẩn giấu sau vẻ ngoài giả tạo.

“Hiện tại, điều các người nên lo lắng nhất là đứa trẻ kia,” Vu Âm đột ngột nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ngô Ngọc Viện.

Ngô Ngọc Viện có đôi mắt tam giác, đuôi mắt hếch lên, xương gò má cao, sống mũi lõm, môi mỏng – tất cả đều là những đặc điểm của một người ích kỷ, hung ác.

Cô ta lúc nào cũng giả vờ quan tâm đến mợ và em họ, nhưng thực chất lại ngấm ngầm ép buộc bà Hồ phải lựa chọn, muốn bà chọn con trai mà từ bỏ con dâu. Nếu bà Hồ thực sự làm thế, mối quan hệ giữa hai nhà sẽ tan vỡ mãi mãi.

Điều đáng chú ý hơn, việc Ngô Ngọc Viện luôn dùng tóc che một bên tai để giấu tai nghe và kết nối điện thoại, chứng tỏ cô ta đã bí mật truyền đạt thông tin cho ai đó.

“Vậy tại sao bọn bắt cóc lại đột ngột gọi điện cho bà Thẩm?” Vu Âm cười nhạt, chậm rãi hỏi. “Bởi vì chúng nhận ra bà Hồ do dự, nên quyết định chuyển mục tiêu sang hai người.”

Nghe đến đây, ông Thẩm đanh mặt lại, ánh mắt không còn nghi ngờ mà chuyển sang lạnh lùng. Ông cúi người nhặt chiếc điện thoại của Ngô Ngọc Viện trên bàn trà, cẩn thận quan sát rồi nhìn cô ta chằm chằm.

“Cô…” Ông chỉ thẳng vào mặt Ngô Ngọc Viện, giọng nghiến răng: “Có phải cô giở trò quỷ hay không?”

Ngô Ngọc Viện dù bị bùa định thân nhưng vẫn có thể nói chuyện. Cô ta hét lên, giọng đầy tức tối:
“Mọi người nghe cô ta nói gì là tin ngay à? Có đầu óc không vậy? Bọn bắt cóc đã bảo chọn một trong hai, thì làm sao mà cả hai đều c.h.ế.t được? Cô ta biết cái gì chứ!”

Vừa dứt lời, một lá bùa khác đã bay tới, dán chặt lên trán Ngô Ngọc Viện. Vu Âm hờ hững nói:
“Cô, vì sao muốn g.i.ế.c em họ và em dâu của mình?”

Câu hỏi khiến cả căn phòng như đông cứng lại.

Bà Hồ cũng từ từ đứng lên, ánh mắt đăm đăm nhìn Ngô Ngọc Viện.

Trong sự im lặng đáng sợ ấy, giọng Ngô Ngọc Viện vang lên, run rẩy nhưng không kém phần cay nghiệt…

“Tôi thiếu tiền. Nếu không g.i.ế.c họ, làm sao tôi có thể thừa kế tài sản của mợ?”

Nghe lời thú nhận kinh hoàng ấy, bà Hồ lảo đảo lùi lại, mặt trắng bệch. Bà run rẩy nói:
“Mày… mày thật hỗn láo! Đó là vợ chồng em họ của mày đấy! Từ nhỏ đến lớn, mày và chúng nó chẳng khác gì ruột thịt. Mợ thương mày như con gái, vậy mà mày báo đáp mợ bằng cách này sao?”

Ngô Ngọc Viện cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng. “Các người đối xử với tôi tốt? Nhưng có coi tôi như con ruột không? Cậu c.h.ế.t rồi, tài sản cũng chẳng để lại cho tôi một xu nào!”

Bà Hồ c.h.ế.t lặng, nhìn cháu gái mà không tin vào mắt mình. “Mày nói gì vậy? Cậu mày lúc còn sống đối xử với mày còn chưa đủ tốt sao?”

Ngô Ngọc Viện trừng mắt, giọng đầy cay nghiệt: “Tốt à? Đừng nói như thể các người yêu thương tôi lắm! Nếu cậu coi tôi như con ruột, tài sản của cậu sao không để lại cho tôi? Từ cái ngày tôi muốn kết hôn với bạn trai người nước ngoài, cậu đã phản đối kịch liệt, mắng chửi tôi không ra gì. Nhưng rồi sao? Cuối cùng cậu vẫn phải đồng ý, còn cho tôi 300 vạn làm của hồi môn!”

Bà Hồ đau lòng, nước mắt lăn dài trên gò má. Bà nghẹn ngào:
“Đúng, cậu mày phản đối, nhưng rồi vẫn chấp nhận vì thương mày! Nhưng mày thì sao? Kết hôn chưa đầy một năm đã ly hôn, nói chồng cũ bạo hành mày. Cậu mày lập tức đón mày về nước, mua nhà cho mày ở, chăm sóc mày từng li từng tí. Thế mà chỉ hai tháng sau, mày lại quay về với chồng cũ, làm cậu tức đến mức phải nhập viện! Mày nghĩ cậu mày có thể để lại tài sản cho mày sau những chuyện đó sao?”

Bà Hồ không kìm được tức giận, khóc lớn: “Cậu mày không để lại tài sản, nhưng mày thường xuyên vay tiền của em họ. Họ đã đối xử với mày thế nào? Họ nói mày sống một mình ở nước ngoài không dễ dàng, nên coi số tiền đó như tiền tiêu vặt cho mày. Chúng ta đã tận tình với mày như thế, vậy mà mày vẫn không hài lòng sao?”

Ngô Ngọc Viện bật cười chua chát, giọng đầy khinh bỉ: “Số tiền đó chỉ đủ bố thí cho ăn xin thôi! Mấy đồng lẻ đó mà muốn tôi biết ơn các người sao? Đừng có giả nhân giả nghĩa!”

Bình Luận (0)
Comment