“Vậy là vừa ly hôn ngày hôm trước, hôm sau hắn đã kết hôn với Hứa Yến?” Vu Âm nhướng mày hỏi.
“Đúng vậy. Hứa Yến là công nhân nhà máy, chưa tốt nghiệp trung học. Cô ta làm việc ở thành phố S nhiều năm nên có chút kinh nghiệm và đầu óc nhạy bén. Sau khi kết hôn, hai người mở một xưởng quần áo, dựa vào internet để kinh doanh. Nhờ khả năng của Hứa Yến, công ty nhỏ này phát triển khá tốt.”
“Quảng Hải Đào mua biệt thự ở khu này vào tháng 11 năm ngoái,” Nghiêm Minh tiếp tục báo cáo. “Hắn sửa chữa một chút rồi đưa mẹ và con trai từ quê lên ở.”
Vu Âm trầm ngâm lắng nghe, Nghiêm Minh lại nói tiếp:
“Đứa cháu trai hung dữ đó là cháu đích tôn duy nhất của mẹ hắn. Thằng bé do một mình bà ta nuôi nấng ở quê. Nhưng bà ta không phải người tốt tính, thường nuông chiều làm hư thằng bé. Sau này, khi Quảng Hải Đào phát tài, cả làng nịnh bợ hắn, khiến bà ta càng trở nên kiêu ngạo.”
“Cha Quảng Hải Đào thì sao?” Vu Âm hỏi.
“Cha hắn đi làm ăn xa từ khi hắn mười tuổi và mất tích luôn từ đó. Tính đến nay đã hơn hai mươi năm. Theo cảnh sát địa phương, vụ án đã khép lại, coi như người mất tích lâu năm và được tuyên bố là đã mất.”
Vu Âm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Sau một hồi im lặng, cô nói:
“Anh đi điều tra thêm về chuyện Quảng Hải Đào trúng số gần ba năm trước. Cụ thể là khoảng thời gian đó, xem xung quanh hắn hoặc trong làng có xảy ra vụ án mạng nào chưa được giải quyết, hay có cái c.h.ế.t bất thường nào không.”
Nghiêm Minh gật đầu, đáp:
“Việc này có thể mất chút thời gian.”
“Cứ từ từ,” Vu Âm trả lời ngắn gọn.
Buổi tối, sau khi làm xong trị liệu cho Đàm Từ, Vu Âm nằm xuống bên cạnh anh. Không giống như tối qua, Đàm Từ tối nay lại trằn trọc, tim đập dồn dập, có lẽ vì nghĩ đến việc được nằm cạnh cô.
Vu Âm nhắm mắt, nhưng rồi vẫn mở mắt nhìn anh, giọng đầy trách móc:
“Anh ồn ào quá.”
Đàm Từ bật cười, cầm tay Vu Âm đặt lên n.g.ự.c mình:
“Vậy em bảo nó đừng hồi hộp nữa đi. Anh không kiểm soát được.”
Vu Âm nghiêm túc đáp lại:
“Vậy để em đào nó ra, đặt bên cạnh cho yên tĩnh. Sáng mai em sẽ đặt lại vào chỗ cũ nhé?”
Lời nói bất ngờ của Vu Âm khiến khóe miệng Đàm Từ giật giật. Anh nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ:
“Anh thế nhưng lại tin em thật đấy.”
Vu Âm phá lên cười, không quên trêu chọc:
“Tất nhiên là anh phải tin rồi. Ai bảo Vu cục trưởng pháp lực vô biên đâu.”
Chọc ghẹo xong, cô dịch sát lại gần anh, kéo chăn đắp lên người Đàm Từ. Tay vỗ nhẹ lên n.g.ự.c anh, cô dỗ dành:
“Nhắm mắt lại ngủ đi.”
Đàm Từ bật cười, khẽ ừ một tiếng. Nhưng sau một lát, anh hỏi nhỏ:
“Anh có thể ôm em được không?”
Vu Âm không nói gì, chỉ chủ động kéo tay anh đặt lên eo mình. Rồi cô ngáp một cái, giọng buồn ngủ:
“Anh đừng có ý tưởng gì khác nhé. Nếu không, em sẽ về phòng ngủ một mình đấy.”
Lời đe dọa đơn giản nhưng hiệu quả. Câu “Anh muốn hôn em” của Đàm Từ liền bị nuốt ngược vào trong, thay bằng một tiếng thở dài:
“Ngủ ngon.”
Vu Âm đúng là người nói ngủ là ngủ. Chỉ vài phút sau, tiếng thở đều đặn của cô vang lên trong đêm. Đàm Từ nằm cạnh, nghe thấy nhịp thở ấy mà mỉm cười. Anh cúi đầu nhìn Vu Âm, cảm giác ấm áp và bình yên lan tỏa.
Khu biệt thự vào ban đêm rất yên tĩnh. Hệ thống quản lý thường xuyên phun thuốc khử trùng, đến mức cả tiếng ếch kêu cũng không còn nghe thấy.
Giữa màn đêm tĩnh lặng ấy, đột nhiên Vu Âm bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn ra ngoài.
“Em làm sao thế?” Đàm Từ bị đánh thức, vội bật đèn lên. Nhưng Vu Âm không trả lời, cô nhanh chóng chạy ra ban công.
“Sao vậy?” Đàm Từ giật mình hỏi.
Vu Âm nghiêm mặt, ánh mắt dõi về khoảng không phía trước:
“Em cảm nhận được tà khí.”
Cô quay lại, nhanh chóng dặn dò:
“Có tà khí đang tiến đến đây. Biệt thự có trận pháp bảo vệ, mọi người không được rời khỏi đây. Em ra ngoài xem kẻ nào dám động vào em.”
Chưa để Đàm Từ kịp phản ứng, Vu Âm đã nhảy thẳng từ ban công xuống đất, nhẹ nhàng như một cơn gió.
Bên ngoài, một đám sương đen tà ác đang bị trận pháp cản lại. Nó xoay quanh, tìm cách đột phá vào trong. Khi vừa bước ra khỏi trận pháp, Vu Âm lập tức thu hút sự chú ý của đám tà khí.
Đám sương đen cảm nhận được hơi thở con người, lập tức lao tới tấn công cô. Nhưng khi chỉ còn cách Vu Âm vài bước, nó đột ngột khựng lại, như thể nhận ra điều gì đó.
Nếu có khuôn mặt, chắc chắn đám tà khí này sẽ hiện rõ vẻ kinh hoàng, như muốn hét lên: “Má ơi! Gặp phải sát tinh rồi!”
Không chút do dự, đám tà khí quay đầu bỏ chạy thục mạng lên trời.
Vu Âm cười lạnh, lập tức đuổi theo. Nhưng tà khí chạy rất nhanh, nó lao vào một biệt thự khác trong khu dân cư rồi biến mất.
Không chần chừ, cô nhẹ nhàng trèo lên ban công tầng hai, lẻn vào bên trong biệt thự. Theo dấu vết tà khí, Vu Âm bước vào một căn phòng và bất ngờ đối diện với Hứa Yến.
“Sao cô còn sống?” Hứa Yến thốt lên, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Vu Âm không đáp. Ánh mắt cô lướt qua gương mặt Hứa Yến, rồi dừng lại ở chiếc rối gỗ mà Hứa Yến đang cầm trên tay.
Chiếc rối gỗ phát ra một luồng tà khí nhàn nhạt. Vu Âm bước tới, không nói không rằng giật lấy chiếc rối. Cô nhanh chóng dò xét bên trong.