Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 325

Phần mộ tổ tiên bị bao bọc trong một kết giới dày đặc oán khí, đen kịt như màn đêm không sao. Đứng bên ngoài, không ai có thể nhìn thấy rõ bên trong. Nếu tu vi không đủ mà mạo muội xông vào, e rằng sẽ bị oán khí mê hoặc, mất cả lý trí.

Để tránh oán khí tràn ra ngoài, Vu Âm không phá vỡ kết giới mà dùng một thuật pháp nhẹ nhàng lách vào bên trong.

Bên trong kết giới tối đen như mực. Dù là người có nhãn lực mạnh mẽ như Vu Âm cũng không thể nhìn thấy rõ dưới chân mình. Nàng lấy linh lực, biến thành ánh lửa nhỏ dẫn đường phía trước.

Ánh sáng từ linh hỏa rọi xuống giúp Vu Âm nhận ra nàng vừa suýt bước lên một nấm mộ nhỏ. Nàng khẽ hít sâu, thu chân lại, cẩn thận quan sát xung quanh.

Khu vực này là phần rìa ngoài của phần mộ tổ tiên, nơi an táng những người dân thường trong Vu tộc. Theo truyền thống, thứ bậc trong Vu tộc được thể hiện rõ ràng ngay cả sau khi chết. Những ngôi mộ phía ngoài là của người bình thường, càng vào sâu, địa vị của người an táng càng cao.

Vu Âm bước đi chậm rãi, ánh lửa di chuyển theo từng bước chân. Nửa giờ sau, nàng dừng lại trước một hàng cây hòe cổ thụ. Dưới gốc cây là một tấm bia đá lớn, trên đó khắc tám chữ:

“Vu tộc cấm địa, tự tiện xông vào giả chết.”

Nét chữ khắc trên bia thuộc thể chữ Khải, sắc nét, dễ đọc. Không giống như những tấm bia khác với nét chữ cuồng loạn, khó hiểu, tấm bia này cho thấy sự nghiêm túc và uy quyền của người tạo ra nó.

Tuy nhiên, Vu Âm cảm nhận được rằng oán khí mạnh mẽ nhất lại nằm ở phía sau tấm bia này – chính là sâu bên trong cấm địa.

“Cấm địa sao? Hôm nay, ta phải vào xem một lần.” Vu Âm lẩm bẩm, rồi không chần chừ nhấc tấm bia đá lên và thu vào linh phủ, dự định sau này sẽ giao cho viện bảo tàng để nghiên cứu văn hóa Vu tộc.

Nhưng ngay khi nàng vừa bước thêm một bước về phía cấm địa, mọi thứ bỗng thay đổi.

Một cơn cuồng phong đột ngột nổi lên, quét qua toàn bộ khu vực. Những cây hòe rung chuyển dữ dội, mặt đất dưới chân bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ rực.

Vu Âm khựng lại, mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Nàng lẩm bẩm:
“Dưới cấm địa này… giấu một trận pháp! Và tấm bia đá chính là mấu chốt để kích hoạt nó!”

Dưới ánh sáng đỏ rực của phù văn dần hiện ra, Vu Âm đứng lặng người, hồi lâu sau mới lục lại trong ký ức. Cuối cùng, cô nhận ra: “Đây là Chuyển Sinh Trận!”

Nhờ những ngày bị sư phụ ép học thuộc toàn bộ sách trong Tàng Thư Các của Vô Phương Cốc, Vu Âm đã nhận diện được trận pháp này. Chuyển Sinh Trận bị xếp vào loại cấm thuật, bởi sự tàn nhẫn và âm độc của nó. Người sáng tạo ra trận pháp này là một tà tu nổi danh, từng giỏi đến mức gần như khuấy động cả thiên hạ, trước khi bị tổ sư của Vô Phương Cốc cùng các chính đạo liên minh tiêu diệt.

Vu Âm đã từng thấy trong Tàng Thư Các một số vật dụng thuộc về tà tu ấy: vài lá bùa, một số pháp khí, và giờ đây, tận mắt nhìn thấy Chuyển Sinh Trận, cô lập tức nhận ra tất cả tà thuật mà cô từng cảm thấy quen thuộc đều bắt nguồn từ y.

“Hóa ra, tà ám bấy lâu chính là tà tu này gây ra!” Vu Âm thì thầm.

Dừng lại trước trận pháp, Vu Âm lặng lẽ phân tích. Theo lời Nghê Khê, Phan Liễu Nhi đã dùng sinh mạng của toàn bộ Vu tộc để tế lễ. Nghĩ đến những lời bà ta từng nói về trường sinh, mọi mối quan hệ nhân quả giờ đây đều rõ ràng. Phan Liễu Nhi đã hỗ trợ tà tu lập trận, đánh đổi toàn bộ linh hồn và mạng sống của Vu tộc để đổi lấy thanh xuân cùng sự trường tồn của chính mình.

Chuyển Sinh Trận, còn được gọi là Trường Sinh Trận, cần đến sinh mạng của hàng ngàn người để kích hoạt. Khi hoàn thành, người lập trận có thể chuyển đổi thọ mệnh từ người khác sang chính mình. Nhưng sự tàn độc của nó nằm ở chỗ: mỗi mười năm thọ mệnh bị lấy đi chỉ đổi lại được một ngày sống cho người bị cướp đoạt.

“Mười năm đổi một ngày, thật ác độc!” Vu Âm nghiến răng, bàn tay siết chặt linh kiếm.

Cô cũng hiểu vì sao những ai tiếp xúc quá nhiều với rối gỗ đều tổn thọ. Họ đã ký giao kèo với nó, và thứ mà rối gỗ lấy đi chính là tuổi thọ. Phan Liễu Nhi chắc chắn đã ký khế ước chủ-tớ với tà tu này, dùng linh hồn của mình để đổi lại thanh xuân. Sau khi chết, linh hồn bà ta bị triệu hồi về bởi chủ nhân, khiến Đặc Sự Cục không thể tìm thấy dấu vết linh hồn của bà.

Không chút chần chừ, Vu Âm triệu linh kiếm, truyền linh lực mạnh mẽ, phá tan Chuyển Sinh Trận trên mặt đất. Đất đá rung chuyển, ánh sáng đỏ lụi tàn, nhưng trận pháp chưa hoàn toàn bị hủy. Vu Âm dứt khoát bước vào, dùng linh lực phá hủy từng mắt trận. Khi trận pháp tan biến hoàn toàn, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, một tiếng gầm vang vọng khắp cấm địa.

“Kẻ nào dám lớn gan phá hủy trận pháp của ta!” Một giọng nói trầm thấp, giận dữ vang lên.

Cùng lúc đó, hàng cây hòe gần đó nổ tung, hóa thành tro bụi. Vu Âm lập tức dựng linh khí thành tấm chắn bảo vệ mình, lớn tiếng đáp trả: “Ai dám coi mạng người như cỏ rác mà ẩn núp ở đây, sống như loài chuột chui rúc?”

Từ sâu trong cấm địa, một làn sương đen cuồn cuộn lao tới, ngưng tụ lại thành hình dáng một người. Hình dạng hắn kỳ dị: nửa thân trái như một thiếu niên mười mấy tuổi, tóc đen, da trắng mịn; nhưng nửa thân phải lại là một ông lão già nua, tóc bạc, da nhăn nheo, như thể chỉ còn chút hơi tàn.

Ánh mắt Vu Âm sắc bén: “Là ngươi!”

 
Bình Luận (0)
Comment