Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 67

Ông Triệu không kể cho bác sĩ điều trị chính về thân phận đặc biệt của Vu Âm, chỉ nhờ tìm cho cô một bộ đồng phục y tá để mặc. Lão Du là người có quyền thế, việc ông tỉnh lại sau cơn nguy kịch hôm nay đã thu hút không ít người đến thăm.

Vu Âm theo sát bác sĩ điều trị chính bước vào phòng bệnh. Cửa vừa mở, một luồng sát khí lạnh lẽo ùa ra khiến cô khẽ rùng mình, đủ để cảm nhận được tà khí bên trong dữ dội đến mức nào.

“Các vị nhường đường một chút, tôi là bác sĩ. Cho phép tôi và y tá vào kiểm tra bệnh nhân,” bác sĩ nói với giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát.

Những người đứng xung quanh giường bệnh vội vàng lùi lại, nhường chỗ. Chỉ đến khi đó, Vu Âm mới nhìn rõ người đàn ông nằm trên giường.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, tim cô đã lỡ một nhịp.

Người đàn ông già nua đang nằm đó, từng đường nét trên khuôn mặt ông khiến Vu Âm cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Ông chính là người mà cô từng thấy trong căn hộ cao tầng tối tăm hôm trước, người mà thầy giáo quỷ của cô đã phỏng đoán là một cựu quân nhân. Nhưng lúc này, trong cơ thể lão Du không còn là linh hồn nguyên bản của ông nữa, mà là một con quỷ với sát khí âm u đầy nguy hiểm.

Con quỷ ấy đang chiếm đoạt thân thể của lão Du, giả làm ông để trò chuyện với những người đến thăm.

Bác sĩ điều trị chính vẫn cẩn thận hỏi han tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Vu Âm đứng bên cạnh, tay cầm sổ ghi chép nhưng ánh mắt không rời khỏi lão Du.

Trong đầu cô hiện lên một loạt câu hỏi: Tại sao con quỷ lại chọn chiếm đoạt thân thể của lão Du? Nếu nó có năng lực này, tại sao không tìm một cơ thể trẻ trung hơn? Theo lý thuyết, linh hồn con người là món ăn bổ dưỡng đối với quỷ, vậy tại sao linh hồn của lão Du vẫn còn tồn tại?

Căn phòng bệnh sáng sủa và ấm áp trong mắt mọi người, nhưng đối với Vu Âm, nó rõ ràng là một không gian tối tăm, tràn ngập sát khí nặng nề đến khó chịu.

“Bác sĩ Trần, tôi ra phòng y tá trước,” Vu Âm nói, cố tình để lại một tín hiệu ngầm. Đợi bác sĩ phản hồi, cả hai rời khỏi phòng bệnh.

Ở văn phòng bác sĩ, Vu Âm trao đổi nhanh bằng ánh mắt với ông bà Triệu. Sau đó, ba người cùng đi xuống lầu.

“Tiểu Vu Âm, cháu phát hiện được gì không?” Ông Triệu lo lắng hỏi.

Vu Âm nhíu mày, chậm rãi kể: “Nói cũng thật trùng hợp. Sáng nay cháu đã gặp lão Du, nhưng lúc đó cháu không biết ông ấy là ai. Tối qua, cháu đã nhìn thấy linh hồn của lão Du trong một tòa cao ốc bỏ hoang. Nhưng người mà chúng ta vừa gặp trong phòng bệnh không phải lão Du thật sự, mà là một con quỷ đang chiếm đoạt thân thể ông ấy. Tuy nhiên, có vài điểm cháu chưa hiểu.”

“Cháu nói thử xem,” bà Triệu giục.

“Thứ nhất, tại sao con quỷ lại không nuốt luôn linh hồn của lão Du? Theo lý thuyết, linh hồn người là nguồn năng lượng lớn đối với quỷ.

Thứ hai, nếu đã có khả năng chiếm đoạt thân thể, tại sao nó không chọn người trẻ tuổi, khỏe mạnh hơn? Chiếm một lần thì nên chọn mục tiêu tối ưu, đúng không ạ? Lão Du lớn tuổi, sức khỏe lại không còn tốt. Nếu là cháu, cháu sẽ không phí sức như vậy.”

Nghe xong, ông Triệu cau mày: “Ông cũng thấy lạ. Ông và lão Du đều sắp nghỉ hưu rồi, làm sao lại gặp chuyện này? Sao lão Du lại bị quỷ dữ để mắt đến?”

Bà Triệu cũng không giấu được vẻ khó hiểu: “Vu Âm, quỷ nhập và chiếm đoạt khác nhau thế nào? Linh hồn của lão Du có nói gì với cháu không?”

Vu Âm khẽ thở dài, giải thích: “Quỷ nhập thì giống như ký sinh, chỉ mượn tạm cơ thể, còn linh hồn của người bị nhập vẫn tồn tại. Loại quỷ này thường yếu, ít năng lực.

Còn chiếm đoạt thì đúng như tên gọi, là cướp đoạt hoàn toàn. Con quỷ sẽ chiếm giữ thân xác làm của riêng, và để dễ dàng kiểm soát cơ thể, chúng thường nuốt luôn linh hồn gốc. Điều này đòi hỏi chúng phải có năng lực rất mạnh.”

“Người bị quỷ nhập thường sợ ánh sáng, ban ngày không thích gặp người. Còn quỷ chiếm đoạt, chỉ cần ngụy trang khéo léo, người thường rất khó nhận ra sự thay đổi. Ngay cả những người có tu vi cũng khó phát hiện,” Vu Âm giải thích, giọng trầm ngâm.

Cô sờ cằm, tiếp tục: “Nhưng cháu vẫn còn một điều thắc mắc. Cháu đã thấy linh hồn của lão Du, và nó không có bất kỳ ký ức nào. Thông thường, chiếm đoạt chỉ là cướp lấy thân xác, còn ký ức thì không giữ được. Nhưng con quỷ này lại có vẻ như sở hữu đầy đủ ký ức của lão Du. Nếu nó mạnh đến mức đó, tại sao lại để lộ sát khí âm u như vậy?”

Vu Âm nhớ lại cảnh tượng trong phòng bệnh. Con quỷ đã trò chuyện vô cùng tự nhiên với những người đến thăm, không ai cảm thấy bất thường. Nó nói chuyện lưu loát về nhiều chủ đề, thậm chí còn hỏi han công việc của người khác như thể chính là lão Du.

Cô nhìn ông Triệu, giọng đầy nghiêm trọng: “Ông Triệu, cháu có một linh cảm không lành.”

Ông Triệu nhíu mày: “Cháu cứ nói.”

Vu Âm gật đầu, chậm rãi nói: “Trong tòa cao ốc bỏ hoang và trường hợp của lão Du, cháu phát hiện có khoảng ba mươi linh hồn tương tự. Những người này có độ tuổi, giới tính, và nghề nghiệp khác nhau, nhưng tất cả đều bị giam giữ trong một khu vực của tòa nhà và bị âm khí xâm nhập. Ban đầu, cháu nghĩ họ chỉ là những linh hồn lang thang.

Bình Luận (0)
Comment