Đại Tần Bá Nghiệp

Chương 112

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Cường đã thức dậy, theo thói quen hét lớn: “Hàn Hoán đâu?”

Hàn Hoán nghe gọi lật đật chạy lại, cung kính nói: “Bệ hạ, giờ hãy còn sớm, hôm nay bãi triều, bệ hạ nên nghỉ ngơi thêm ạ.”

Trương Cường ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, lắc đầu ngao ngán nói: “Đêm qua trẫm hễ nhắm mắt là nhìn thấy hoàng nhi tội nghiệp, khó mà ngủ được.”

Thở dài một tiếng, bước xuống giường nói: “Trẫm muốn ra ngoài điện đi dạo.”

Hàn Hoán vội lấy áo bào khoác lên giúp Trương Cường, nhỏ tiếng thông báo: “Nhu phi nương nương đã bình an rồi, bệ hạ không cần lo lắng.”

Trương Cường muốn đi thăm Nhu Nhi, nhưng thấy giờ vẫn còn sớm, không muốn phá giấc ngủ của nàng, quay sang Hàn Hoán nói nhỏ: “Đi cùng trẫm đến Vĩnh Hạng!”

Vĩnh Hạng chính là nơi ở của các cung nữ, cũng là nơi giam cầm phi tần thất sủng. Vào đời Tần, hoạn quan cai quản Vĩnh Hạng gọi là Vĩnh Hạng thừa lệnh, nếu không có khẩu dụ hoặc thánh chỉ của hoàng đế, bất kỳ ai cũng không thể tùy tiện vào Vĩnh Hạng, nơi đây thật ra là chốn hiu quạnh đáng sợ nhất trong hoàng cung.

Trương Cường được Hàn Hoán và hai tên nội thị cận thân đi cùng đến trước Vĩnh Hạng, con đường dài không nhìn thấy tận cùng hiện ra trước mắt, tiếng bước chân khô khốc gõ cộp cộp lên nền đá nghe rất chói tai.

Trương Cường sắc mặt lạnh băng không nói tiếng nào, Hàn Hoán cùng hai tên nội thị không dám thở mạnh, chỉ lẳng lặng bước theo phía sau. Đúng lúc này, chỉ nghe tiếng huyên náo vọng ra từ một căn phòng đơn sơ phía bên phải: “Tuệ phi nương nương, nô tài chỉ pHung chỉ hành sự, có gì đắc tội mong nương nương đừng trách!”

Tiếp đến là một tiếng thét giận dữ: “Ta tay không đến đây làm gì có mang theo vật cấm gì, dù phải lục xét cũng không đến lượt ngươi.”

Tên thái giám cười phá lên, ngạo mạn lên tiếng: “Nương nương đừng trách, đây là quy tắc ở Vĩnh Hạng, hôm qua nương nương mới đến, nô tài không nỡ làm phiền, hôm nay dù thế nào cũng phải làm đúng theo quy tắc, bằng không nô tài sẽ mang tội tắc trách.”

Dứt lời, tên thái giám hét lớn: “Lục xét cho ta!”

Trương Cường đứng nghe nãy giờ, thấy bọn thái giám này ngông cuồng như thế, tức giận quát to: “Nô tài to gan!”

“Bệ hạ!” Triệu Yên mấy tháng không gặp hiện ra trước mặt, sắc đẹp của nàng vẫn mặn mà như xưa, chỉ là đôi mắt chan chứa nỗi buồn và tuyệt vọng, Trương Cường nhìn thấy lòng đau như cắt.

Bên cạnh Triệu Yên là một tên thái giám trung niên dẫn theo hai tiểu thái giám định lao vào khám xét căn phòng, lúc này chúng đứng ngơ ngác như trời trồng, hồi lâu vẫn chưa phản ứng, Hàn Hoán nghiêm giọng hét lên: “To gan, còn không mau quỳ xuống!”

Triệu Yên toàn thân mềm nhũn, quỳ ngay xuống khấu bái: “Triệu Yên tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!”

Vừa hành lễ, nước mắt lăn dài trên má, tấm thân yếu ớt run bần bật.

Lúc này, bọn thái giám kia mới giật mình quỳ rạp xuống run rẩy hô to: “Hoàng thượng vạn tuế!”

Trương Cường lạnh lùng quét mắt vào bọn chúng, hét hỏi: “Ngươi chính là Vĩnh Hạng thừa lệnh?”

Tên thái giám trung niên không hiểu tại sao hoàng đế lại đột nhiên đến đây, nếu muốn tra khảo về chuyện hãm hại hoàng tử, chỉ cần hạ chỉ cho đình úy hoặc Vĩnh Hạng thừa lệnh làm thay là được, còn muốn tha cho Triệu Yên thì càng đơn giản hơn, chỉ một câu khẩu dụ phái người truyền đạt.

BỊ sắc mặt lạnh băng của Trương Cường uy hiếp, tên thái giám trung niên lết tới vài bước, phủ phục dưới đất run rẩy nói: “Nô tài Thẩm Tuyền tham kiến bệ hạ.”

Trương Cường “Hừ!” một tiếng, gằn giọng: “Ngươi ra ngoài canh giữ kỹ cho trẫm, không cho ai lại gần đây, trái lệnh sẽ chém không tha!”



Thẩm Tuyền rùng mình một cái, dập đầu lia lịa, luôn miệng nói: “Nô tài tuân lệnh! Nô tài tuân lệnh!”

Nói xong, bò lê bò lết dẫn theo hai tên tiểu thái giám đứng ngay trước lối vào Vĩnh Hạng, canh giữ cấn thận theo lệnh Trương Cường.

Trương Cường quay đầu lại nhìn vào bóng dáng mảnh mai của Triệu Yên, cố kiềm chế cảm xúc trong lòng, dửng dưng cất tiếng: “Đứng dậy đi!”

Vẻ lạnh lùng của Trương Cường triệt tiêu tia hy vọng cuối cùng của Triệu Yên, nàng buồn bã nhìn lên khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng uất hận nhưng vẫn khom lưng hành lễ: “Triệu Yên tham kiến bệ hạ!”

Trương Cường không biết nên nói gì, nhìn trưng trưng vào người mình yêu thương nhất, lại phải cố gắng kiềm nén cảm xúc, hồi lâu mới ho khan một tiếng nói: “Trẫm nghe nói canh tiết lợn đưa cho Nhu Nhi là chính tay nàng điều chế?”

Triệu Yên thần sắc ảm đạm đáp lời: “Quả thật là do thần thiếp pHung lệnh hoàng hậu điều chế.”

Nói đến đây, Triệu Yên nức nở thốt lên: “Bệ hạ, chẳng lẽ... người nghi ngờ... Triệu Yên?”

Trương Cường không nhẫn tâm nhìn mỹ nhân rơi lệ, sầu não nói: “Trẫm không dễ dàng nghi ngờ bất kỳ ai, nhưng cũng không dễ tin tường bất kỳ ai, trẫm chỉ muốn tìm hiểu rõ ai mới là hung thủ thật sự, kẻ nào dám hãm hại hoàng nhi của trẫm, trẫm nhất định bắt kẻ đó trả cái giá đắt nhất!”

Triệu Yên rùng mình một cái, nhỏ tiếng bẩm báo: “Chén canh tiết lợn đó thần thiếp không hề bỏ vào bất cứ thứ gì không cần thiết, hơn nữa trong ngự thiện phòng cũng không thể mang vào vật đáng sợ kia, thần thiếp điều chế xong liền giao cho nội thị phụ trách truyền thiện, do trường lệnh Chiêu Minh cung đích thân dẫn đi, rốt cuộc trong đó còn bao nhiêu biến cố, thần thiếp quả thật không biết rõ.”

Trương Cường nghe vậy suy ngẫm hồi lâu, quay sang Hàn Hoán căn dặn: “Hãy ghi chép lại toàn bộ lời nói của Yên nhi, không được bỏ sót chữ nào.”

Dứt lời, cương quyết nói: “Yên nhi, nàng yên tâm chờ đợi ở đây, trẫm nhất định tìm ra hung thủ, bắt y đền mạng cho hoàng nhi của trẫm!”

Nói xong câu cuối cùng, Trương Cường sải bước đi nhanh khỏi Vĩnh Hạng, Triệu Yên nhìn theo bóng lưng hắn đến khi khuất dạng, tấm thân yếu đuối gục ngã về phía sau.

Cung nữ tùy thân Lục Phi vội đỡ lấy nàng, hốt hoảng thăm hỏi: “Nương nương không sao chứ ạ? Đừng làm nô tì sợ!”

Dìu Triệu Yên ngồi xuống, Lục Phi mới thở phào nhẹ nhõm, dò hỏi: “Nương nương, khó khăn lắm mới gặp được hoàng thượng, tại sao nương nương không yêu cầu được ra khỏi đây? sống ở đây thật khổ cho nương nương rồi.”

Triệu Yên lắc đầu buồn bã nói: “Nếu bệ hạ muốn đưa ta ra khỏi đây chẳng qua chỉ cần một ý chỉ, đâu cần đích thân đến đây gặp ta chứ?”

Lục Phi thoáng thay đổi sắc mặt, hốt hoảng nói: “Chẳng lẽ bệ hạ tin Nhu mỹ nhân sảy thai là do nương nương gây ra?”

Triệu Yên thở dài một tiếng, ảm đạm nói: “Nói không chừng bệ hạ đã tìm ra một số manh mối, chỉ là tạm thời vẫn chưa tin mà thôi, chúng ta hãy chịu đựng vài ngày ở đây trước đã.”

Mặt trời lên cao soi rọi khắp hoàng cung, Trương Cường vừa bước đi vừa căn dặn Hàn Hoán: “Ngươi hãy đích thân dẫn trường lệnh Chiêu Minh cung và khẩu cung của Yên nhi vừa rồi giao cho thái úy Phùng Kiếp, ngoài ra ngươi hãy thấm tra kỹ trước, giao bản khẩu cung đã kỷ tên cho trẫm xem qua.”

Khi bước đến lối vào Vĩnh Hạng, thấy Thẩm Tuyền đứng khép nép sang một bên, Trương Cường liền gọi y lại gần, lạnh lùng hạ lệnh: “Chuyện hôm nay trẫm đến Vĩnh Hạng không được tiết lộ ra ngoài nửa lời, nếu dám kháng chỉ sẽ chém không tha! Ngoài ra ngươi hãy chăm lo kỹ Tuệ phi nhưng đừng để nàng phát giác, hiểu chưa?”

Thẩm Tuyền toát mồ hôi lạnh, may mà vừa rồi vẫn chưa nói ra câu gì bất kính, bằng không lúc này đã đầu lìa khỏi cổ rồi, hoàng thượng đã ban lệnh ai dám không nghe theo, Thẩm Tuyền quỳ ngay xuống dập đầu lia lịa nói: “Bệ hạ yên tâm! Nô tài gan to bằng trời cũng không dám kháng chỉ!”

Trương Cường “Hừ!” một tiếng, ung dung bỏ đi, cất tiếng lanh lảnh: “Hàn Hoán, đi cùng trẫm đến Chiêu Minh cung!’’
Bình Luận (0)
Comment