" TINH THÚ KIM GIÁC"
Tất cả mọi người có mặt ở khách điếm đổ dồn về phía Mục Thiên, Kim Giác- loại yêu thú này không mạnh lắm nhưng chỉ với sức phòng ngự của nó thì sợ đến cả Hậu Linh Cảnh thất trọng cũng khó mà làm nên chuyện. Với lại đối với người tu luyện mà nói luyện hóa Tinh Thú này còn gia tăng sức phòng ngự đáng kể. Đối với người tu luyện đang ở Hậu Linh Cảnh và Tiên Linh Cảnh mà nói là một bảo vật. Nhưng Mục Thiên lại có thể dửng dưng đưa ra trả tiền thức ăn thì quả thực có chút hoang phí. Nhưng ánh mắt nhìn y từ hốt hoảng đến ghen tị và cuối cùng là ham muốn.
" Ái chà! Vị thiếu niên này không biết là công tử thế gia từ đâu đến đây lại có thể coi tiền như cỏ rác như thế này. " Một người trong số đó đứng dậy từ từ tiến lại gần Mục Thiên. Hắn nhìn Mục Thiên, ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xù, nhìn chẳng giống đến một chút người tu luyện. Hắn bĩu môi, liếc nhìn Mục Thiên, sau đó xoay qua nhìn mọi người trong khách điếm, nói:
" Nhìn vị thiếu niên này, từ trên xuống dưới chẳng khác gì tên lưu manh đầu đường xó chợ, vậy mà lại có vật trân quý như thế này há chẳng phải tên ăn cắp hay sao?"
Mọi người xung quanh nghe xong liền bàn tán sôi nổi:
" Đúng vậy!"
" Nhìn như vậy chẳng giống tên trộm lúc trước mới bị bắt hay sao?"
.............
Mục Thiên từ lúc nãy giờ vẫn chưa nói nửa lời, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như là những lời vừa rồi chẳng hề lọt tai của y. Mục Thiên hất tay, nhìn tên tiểu nhị, nói:
" Tại sao vẫn chưa đồ ăn lên? Chả lẽ khách điếm ày chỉ nhận tiền bạc thôi hay sao?
Tên tiểu nhị lắp bắp:
" Dạ...Dạ...Không!"
Tên lũ nãy nhìn cử chỉ của Mục Thiên không khỏi tức giận, khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, hắn dang hai tay lên:
" Thưa chư vị, tên trộm này không những không biết nhận lỗi còn làm lơ chúng ta, nay ta - Vân Nhiên thế thiên hành đạo bắt tên tiểu tử này về tra xử tội. Kính xin các vị bằng hữu ra tay tương trợ."
Tuy miệng nói vậy nhưng Vân Nhiên lại nghĩ khác:
"
Kha Kha Kha, tên tiểu tử này vậy mà dám lơ bổn công tử, đợi ngươi bị đám người kia hành cho ra bã, đến khi đó ta đưa hắn về Vân gia xử tội. Nhìn chiếc túi của hắn, có lẽ còn vài viên nữa, không chừng nhờ nó mình có thể tiến lên Hậu Linh Cảnh tam trùng luôn cũng nên! Kha Kha Kha"
Vân Nhiên phất chiếc quạt của hắn, phóng ra ba đạo ám khí về phía Mục Thiên, miệng hắn hét lớn:
" Các vị bằng hữu! Lên!"
Hơn mười mấy người trong ngoài khách điếm đều lao về phía Mục Thiên với ánh mắt đùng đùng sát khí.
" ẦM"
Một tiếng nổ lớn tao một lỗ lớn trên bờ tường khách điếm, Mục Thiên bị đánh bay ra ngoài, nằm lăn lóc giữa đường. Tên Vân Diên phẩy phẩy chiếc quạt bước ra khỏi khách điếm, hắn nở nụ cười nham hiểm nhìn Mục Thiên. Hắn hất tay, nói nhỏ với tên tiểu quỷ đứng bên cạnh. Tên tiểu quỷ nghe xong tức tốc chạy đi, Vân Nhiên cùng mười mấy tên bước đến cạnh Mục Thiên lần lượt dẫm đạp lên hắn, Vân Nhiên cúi xuống thì thào:
" Ngoãn ngoãn giao ra một ít Tinh Thú ta sẽ không làm khó ngươi."
Mục Thiên từ từ đứng dậy, lau vết máu trên khóa miệng, cười nói:
" Xem ra hôm nay không ăn được rồi!"
Dứt lời, bao quanh Mục Thiên bỗng tỏa ra một luông khí, khiến Vân Nhiên và mười mấy tên đứng gần đều hoảng hốt lùi ra xa, Vân Nhiên đứng sau lưng tên bên cạnh, hét lớn:
" Tên trộm này muốn động thủ! Các bằng hữu giết nó!"
Mười mấy tên tụ quyền phi về phía Mục Thiên, hô vang:
" GIẾT!"
Mục Thiên nhếch mép, chậm rãi rút kiếm.
" ẦM"
Tiếng nổ quen thuộc lại vang lên, đất đá bay tứ tung, bụi bay mù mịt. Vân Nhiên cười hả hê:
" HAHAHA....Dám chống lại Vân gia ta chỉ có một con đường...AHhh!"
Một thi thể đầy máu tươi bay về phía hắn khiến hắn ngã quỵ xuống. Giữa làn bụi, ánh đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, bóng người dần xuất hiện, trên tay thanh kiếm nhuốm đầy máu, dưới chân hắn có hơn chục thân thể. Những người chứng kiến không khỏi kinh sợ, bây giờ bóng người đang đứng kia chính là - ÁC QUỶ đúng nghĩa
*LTG: Anh em thấy hay thì like mạnh và theo dõi đi nào *