Trên đường về, Tiêu Quân Lâm luôn ngâm nga hát.
Hắn cũng không biết mình tại sao đột nhiên cao hứng như thế, nhớ lại thì từ lúc người kia đáp ứng dọn qua, khóe miệng của hắn vẫn luôn nhếch lên, cong lên một độ cung rất nhu hòa.
Người tài xế lái chiếc danh xe ngồi phía trước đương nhiên là không biết Tiêu Quân Lâm vừa trải qua việc gì, thấy Tiêu đại thiếu gia luôn luôn trong trẻo, lạnh lùng trừng mắt tất báo
(mấy việc nhỏ nhặt cũng hay trả thù ~> nhỏ nhen) giờ trên mặt lại lộ ra biểu tình vui sướng, lúc này mới ho khan một tiếng: “Tiêu thiếu gia, bây giờ đi đâu?”
Tài xế qua kính hậu len lén quan sát thấy dị thái của thiếu gia nhà mình, biểu hiện vẫn là mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, giả dạng cái gì cũng không biết rồi hỏi.
“Ừ, về công ty trước.” Tiêu Quân Lâm bị thanh âm của hắn làm bừng tỉnh, dừng một chút sắc mặt liền trầm xuống, “Nhớ kỹ, chuyện này trước không cần nói cho bất luận kẻ nào.”
“Vâng, Tiêu thiếu gia.” Tài xế cung kính đáp.
Đi vào phòng làm việc trang trí xa hoa ở tầng chót, công ty hai mươi tư tiếng đồng hồ đều có người trông coi công việc trên cương vị, bất quá Tiêu Quân Lâm vẫn thật bất ngờ phát hiện phòng trợ lý đèn vẫn sáng.
Chẳng lẽ hôm nay đám tiểu tử này còn đang tăng ca?
Tiêu Quân Lâm vừa nghĩ vừa rẽ sang tiện tay mở cửa phòng trợ lý, liếc nhìn thấy bàn máy vi tính ngồi một người. Khuôn mặt trắng trắng nõn nõn, hai tay thật nhanh gõ bàn phím. Phía sau là A Quyền đưa tay khoát lên trên vai của cậu ta, lông mày nhíu chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính.
“Đã trễ thế này còn chưa về?” Tiêu Quân Lâm mở cửa cũng không phát ra tiếng mạnh, hai người lại quá mức chuyên chú, căn bản không phát hiện hắn đến, nhưng thật ra A Quyền nghe vậy phản ứng lại, đem đường nhìn chuyển tới cạnh cửa, hô lên: “Lão đại!”
Mộc Bạch vẫn nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, lúc này cũng không thèm quay đầu nhìn, mặt hiện lên sắc thái vui mừng, tay trên bàn phím gõ càng nhanh hơn.
Tiêu Quân Lâm đóng cửa lại, hắn thuê năm vị trợ lý bình thường đều có chức trách riêng, dùng người thỏa đáng hơn nữa trả lương cao và năng lực lãnh đạo mạnh mẽ không thể nghi ngờ, bởi vậy tuy còn trẻ tuổi, Tiêu Quân Lâm ở công ty uy vọng lại cực cao.
Phụ tá của hắn đều là người thông minh, bình thường làm việc rất có hiệu suất, ban ngày làm tốt phận sự của mình buổi tối không cần tăng ca là điều những người trẻ tuổi này đều mong muốn.
Nhất là Mộc Bạch, Tiêu Quân Lâm nhớ kỹ từ lúc công ty thành lập đến bây giờ hắn tổng cộng chỉ làm thêm giờ ba lần, hôm nay có thể sau giờ tan ca nhìn thấy hắn, không khỏi khiến Tiêu Quân Lâm cảm thấy kỳ quái: “Hai người các ngươi trễ như thế lưu lại tăng ca, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
A Quyền khoát khoát tay lại chỉa chỉa Mộc Bạch, biểu thị không liên quan tới mình: “Hắn sợ quỷ, ta lưu lại cùng.” Vì vậy Tiêu Quân Lâm lại đưa mắt nhìn sang Mộc Bạch.
“Lão đại.” Ở lão bản nhìn soi mói, Mộc Bạch quay đầu, phảng phất có chút xấu hổ nở nụ cười một chút: “Cái kia, ta tự nguyện lưu lại tăng ca, lập công chuộc tội. Ngươi xem ta ít ngày trước làm vài chuyện vô liêm sỉ, hôm nay một liền muốn mau chóng hoàn thiện 《 tứ quý 》, lấy công chuộc tội… ngài xem chuyện trước kia có thể hay không không truy cứu?”
Đều nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội lão bản nhà mình, tiền mồ hôi nước mắt đều đặt trong tay hắn ni! Đáng tiếc đạo lý này cho tới hôm nay Mộc Bạch mới chính thức thấu hiểu.
Đối với thẻ lương của Mộc Bạch đồng học mà nói, tiền vĩnh viễn là tiêu sài so với kiếm được ít hơn. Theo lý thuyết mọi khi mỗi tháng lúc này trong thẻ lương sớm nên có tiền, đáng tiếc nó giờ vẫn trơ ra.
Sau N bữa ăn mì ăn liền cộng bánh mì, Mộc Bạch rốt cục chịu đựng không nổi. Nhanh như chớp sau khi tan ca lại chạy trở về công ty, thuận tiện không quên kêu A Quyền bồi hắn. Vừa hỏi xong mới biết được có vẻ toàn bộ công ty trên dưới mất tiền lương chỉ có mình hắn!
Sự tình nghiêm trọng, các loại dấu hiệu biểu hiện hắn đắc tội lãnh đạo, hơn nữa còn là vị có quyền lực lớn nhất, chức vị cao nhất. Thời kỳ phi thường phi thường chính sách, Mộc Bạch lúc này cải biến sách lược, chủ động tới công ty tăng ca, tranh thủ đem ấn tượng bất lương ít ngày trước trong mắt lão bản nhà mình cọ rửa hầu như không còn.
Sau khi biết chân tướng, Tiêu Quân Lâm nhìn không ra biểu tình ho khan một tiếng, ngay lúc Mộc Bạch chờ đợi lo lắng ngực bất ổn treo lên thì hắn vỗ vỗ vai Mộc Bạch, có chút chần chờ hỏi: “Hai người các ngươi, sẽ giúp người khác góp ý mua đồ đi?”
Giọng nói kia cảm giác kia, ngoại trừ hỏi ra, hoàn toàn làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn.
Đối với cái vấn đề ngoài ý liệu này, Mộc Bạch và A Quyền vô thức gật đầu.
“Tốt lắm” Tiêu Quân Lâm nở nụ cười, “Sáng mai ta tới đón các ngươi, mua được đồ gì tốt xong các ngươi giúp ta thu dọn.”
“Hảo!” Mộc Bạch đang lo không có cơ hội lập công chuộc tội lúc này vỗ ngực bảo chứng.
Ngày hôm sau ba người sáng sớm đi cửa hàng tổng hợp, nghĩ xem Hướng Dịch cần thứ gì mới, Tiêu Quân Lâm liền nghĩ ra những thứ muốn mua: Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dép, áo ngủ, khăn mặt mới, v..v…. Ba nam nhân bình thường nhìn tiêu sái, lại qua cửa hàng mua đồ lót nam thì trên mặt hiển nhiên cũng không quá thoải mái.
Thật vất vả bao lớn bao nhỏ mang về chỗ ở của Tiêu Quân Lâm, thấy Tiêu Quân Lâm bắt đầu động thủ quét tước một cái phòng bên cạnh phòng ngủ chính, Mộc Bạch nhịn không được nhảy qua bát quái: “Lão đại, gần nhất có người dọn vào sao?”
Hắn hỏi có chút cẩn cẩn dực dực, Tiêu Quân Lâm liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Mộc Bạch cùng hắn nhiều năm, lúc này phát huy trọn vẹn sức tưởng tượng của mình, lập tức suy đoán lung tung: “Dọn vào là nam nhân, lão đại, các ngươi… không phải có bí mật gì không thể cho ai biết chứ?”
Tuy rằng suy đoán vô cùng gần với sự thực, bất quá Tiêu Quân Lâm đương nhiên không muốn thừa nhận, cười nhạt nói: “Ngày mai đến công ty sớm một chút, ta gửi cho ngươi một phong bưu kiện, thông báo một việc.”
Nhìn Mộc Bạch sắc mặt thay đổi, Tiêu Quân Lâm vô tình hay cố ý nói ra chuyện thẻ lương, lúc này mới nhợt nhạt cười nhìn một chút, “Bạch Bạch, cuộc sống sau này của ngươi sẽ rất đầy đủ. Đương nhiên, sống qua hai tháng này, ta đáp ứng tha thứ chuyện trước đây ngươi đã làm, ngươi đồng ý không?”
Ngươi cho ta tuyển chọn đường sống sao?
Ngươi đâu có cho ta lựa chọn nào khác?!
Mộc Bạch yên lặng gật đầu, khóc. Một bên A Quyền lấy hắn làm tấm gương, khắc sâu hiểu đạo lý cùng tư bản đấu là chuyện không có kết quả tốt.
Đem chuyện trong công ty giao phó cho Mộc Bạch, Tiêu Quân Lâm nhận được điện thoại của Lăng Ti Hữu, thông báo rằng hắn đã xuất phát đi sân bay.
Mười năm phút đồng hồ sau, Tiêu Quân Lâm xuất hiện ở cửa nhà, ấn chuông cửa, không bao lâu Hướng Dịch mở cửa.
“Là ta.” Tiêu Quân Lâm cười xoa xoa tóc của cậu, xúc cảm rất thoải mái, làm cho người ta có xung động muốn xoa tiếp.
Thấy là hắn, Hướng Dịch phảng phất sửng sốt một chút, nghiêng người để Tiêu Quân Lâm tiến vào, tự mình ngồi xuống ghế salon.
“Muốn đi cùng ta không?” Tiêu Quân Lâm hỏi, trong khoảng thời gian này Tử Hiên và Lăng Ti Hữu đều không ở nhà, trong nhà trọ chỉ còn mỗi Hướng Dịch. Tiêu Quân Lâm đánh giá Hướng Dịch dọn dẹp các thứ, chỉ có vài món y phục thường đổi, khố, giày, giản đơn nhẹ nhàng, chính là hợp tâm tư của hắn.
Kỳ thực, Hướng Dịch cũng không quá am hiểu việc thu thập đồ đạc, nếu như đổi thành những người khác, dọn ra ngoài ở sợ là toàn bộ đồ đạc đều đem dời đi.
“Còn có gì muốn đem theo không?” Tiêu Quân Lâm xốc lên túi quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng không nặng lắm cười hỏi.
Vốn chỉ là nhất thời thuận miệng, không ngờ Hướng Dịch suy nghĩ một chút, thực sự đứng lên đi vào phòng. Nghĩ đến vật dùng hàng ngày ở nhà đặc biệt mua vì Hướng Dịch, Tiêu Quân Lâm hơi ảo não, sớm biết liền không hỏi.
Một phút đồng hồ sau thấy cậu vẫn không đi ra, Tiêu Quân Lâm cũng liền đi qua nhìn một chút. Hắn vẫn là lần đầu tiên vào phòng của Hướng Dịch, trang trí rất đơn giản, hắc bạch hai màu chủ yếu phối hợp với rèm cửa sổ họa tiết bãi biển đầy gió, thiết kế cũng không đơn điệu. Trong phòng có một giường lớn, sát bên tường kê bàn học, máy vi tính và một đồ vật to lớn tuyệt đối không xa lạ.
Lúc này Hướng Dịch đang khiêng cái vật kia —— dinh dưỡng khoang. Khí lực của cậu cũng không nhỏ, nhưng mà thấy ánh mắt Tiêu Quân Lâm nhìn chằm chằm dinh dưỡng khoang, Hướng Dịch xoa một chút mồ hôi trên trán, nháy mắt mấy cái, rất khó có được mở miệng giải thích: “Dinh dưỡng khoang, đắt, ta muốn mang theo chơi.”
Nhãn thần trong suốt sáng sủa, mang theo thẹn thùng.
Tiêu Quân Lâm thấy ngẩn ngơ, không tự chủ được đi tới nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu: “Không cần mang dinh dưỡng khoang, ta chuẩn bị xong tất cả rồi.” Hắn nhượng Hướng Dịch buông khoang trò chơi trên lưng xuống, cầm tay cậu, bên môi mang theo tiếu ý: “Ngoan, cái gì cũng không cần mang, theo ta về nhà là tốt rồi.”