Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Thanh Ngưu Rời Đi

Chương 101: Thanh Ngưu rời đi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 101: Thanh Ngưu rời đi


Lý Thanh Sơn ngay cả khí lực để trả lời cũng đã không có nữa rồi, con đường phía trước tràn ngập gió tuyết, tưởng chừng như mãi mãi không có điểm cuối, hắn chỉ dựa vào một ý nghĩ duy nhất là không ngừng bò lên phía trên.

Huyền Nguyệt bỗng nhiên nhẹ giọng nói vào tai hắn:

-Xin lỗi, chủ nhân làm liên lụy đến ngươi rồi.

Hai tay vô lực thả ra, rơi xuống thâm uyên sâu hun hút gió tuyết đang rít gào, hai con mắt đóng chặt, một mảnh yên ắng, nhưng trên đôi môi vẫn mang theo một nụ cười.

Lý Thanh Sơn theo bản năng đưa tay phải ra, tóm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.

Không thể thả tay, nhưng mà mất đi tay phải, hắn cũng không có cách nào tiến lên phía trước một bước, khi động tác của hắn dừng lại thì hàn ý cũng lập tức xâm nhập vào thân thể, huyết dịch dần ngừng lưu động.

Nơi này đã cách mặt đất gần ngàn trượng, cho dù là hắn, khi rơi xuống dưới đó, cũng chỉ có thể tan xương nát thịt.

Ở bên trong cuồng phong bạo tuyết, hắn rốt cục cũng trở nên cuồng loạn rú lên l*иg lộn, dường như mãnh thú bị hãm thân nơi tuyệt cảnh.

Trong gió tuyết, có hai điểm đỏ lóe lên, sau đó một bóng người nhanh chóng trèo tới gần chỗ hắn.

Tiểu An thả người ôm lấy Huyền Nguyệt, cõng nàng ngồi trên lưng Lý Thanh Sơn.

Không cần trao đổi ngôn ngữ, mà miệng của Lý Thanh Sơn cũng đã đông lại, hắn duỗi tay phải ra, tiếp tục bò lên phía trên.

Băng nhai tựa hồ vĩnh viễn không thể thấy được điểm cuối kia, nhưng lúc này hắn lại có thể thấy rõ ràng, hóa ra hắn chỉ còn cách đỉnh núi có mười mấy trượng nữ mà thôi.

Một bàn tay lớn mạnh mẽ nắm lấy vách núi ở bên cạnh, Lý Thanh Sơn dùng toàn lực bò lên trên, khí lực cả người đã không còn chút nào nữa, hắn cố gắng chống đỡ thân thể, hai tay run run, vuốt ve gò má của Huyền Nguyệt, nhưng chỉ có sự lạnh lẽo.

Mạch ở các tay đã không thể nhảy lên nữa.

Nàng đã chết.

Lý Thanh Sơn bỗng nhiên khóc rống, một đạo cầu vồng xuyên qua gió tuyết bay lên, Phi Long trưởng lão hiện thân trên đỉnh núi, sắc mặt trắng xám, áo quần rách nát. Lão liếc mắt nhìn Huyền Nguyệt đang nằm trên mặt đất một cái, cũng không có bất cứ biểu hiện gì chỉ thấy lão rút Phi Long kiếm kiếm ra. Một chiêu ‘Lưu Tinh Vẫn Lạc” lúc nãy, một tên Yêu tướng bình thường sao có khả năng chịu đựng.

Chẳng qua vì để ngừa vạn nhất, lão vẫn là không tiếc đánh đổi tấy cả để đuổi theo, hơn nữa cái lục lạc của Huyền Nguyệt mang theo, ở trong đó còn cất giữ rất nhiều đồ vật, đủ để bù đắp tổn thất của lão, hơn nữa một viên yêu đan của Yêu tướng cũng rất quý giá.

Lý Thanh Sơn muốn liều mạng, nhưng ngay cả khí lực liều mạng cũng không có, chỉ đành lớn tiếng cất vấn:

-Tại sao? Nàng đã làm điều gì sai?

-Bởi vì nàng là yêu ma, ngươi cũng như thế? Đây chính là sai.

Phi Long trưởng lão vung Phi Long kiếm, cũng không thèm nhìn tới Tiểu An đang che ở trước mặt Lý Thanh Sơn, nhẹ nhàng hạ kiếm xuống.

-Ta gϊếŧ ngươi, cũng không phải vì ngươi là nhân loại.

Một người đàn ông đứng ở trước mặt Lý Thanh Sơn, không ai biết hắn xuất hiện từ khi nào, kể cả Phi Long trưởng lão cũng vậy, phảng phất như y đã đứng ở chỗ này từ trước thậm chí là đã đứng ở đây cực kỳ lâu, như là một vị cao thủ, từ thời tuyên cổ đến tương lai. Vĩnh hằng bất biến.

Thân hình cũng miễn cưỡng có thể coi là cao to, nhưng không hề có khí tức đáng sợ nào truyền tới, nhưng ở trong mắt Lý Thanh Sơn, bóng lưng của y so với Băng Kiếm nhai ở dưới chân còn vĩ đại hơn nhiều.
Da thịt của y chỉ là một màu xanh. Thể phách cường tráng, không có chút nào vô dụng, mà như một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững trong dãy núi trùng trùng điệp điệp, chịu đựng ngàn vạn bão táp mưa sa, mỗi một bộ phận đều tự nhiên hài hòa, ngưng tụ sức mạnh vô cùng vô tận.

Sau đó Lý Thanh Sơn nhìn thấy trên đầu lão có một cặp sừng trâu, trong đó một nhánh đã bị gãy vỡ, không khỏi kêu lên:

-Ngưu ca!

Con ngươi của Phi Long trưởng lão đột nhiên co lại, ở nơi sâu nhất trong hồn phách, liên tục báo động, phát ra các loại cảnh cáo. Lão bình sinh đã trải qua vô số trường chiến đấu, trải nghiệm vô số nguy hiểm, nhưng cho dù tất cả các lần đó gộp lại cũng không bằng giờ khắc này.

Lão muốn gào thét, muốn vung kiếm, muốn thi triển ra tất cả thần thông phép thuật, muốn xuất ra tất cả sức mạnh và đòn sát thủ, dốc tận sở học có được lúc bình sinh nhưng ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn người đàn ông kia, cố gắn dùng giọng điệu trấn tĩnh nhất nói:
-Ngươi... Ngươi là ai?

Nhân vật đáng sợ như vậy, sao lại trở thành chỗ dựa cho hai tên tiểu yêu này, Thiên Cơ trưởng lão cũng chưa từng nói qua chuyện này, bên trong quái tượng cũng không hề có biểu hiện, sẽ không đâu, ta sẽ không chết ở chỗ này.

Thanh Ngưu cũng không trả lời vấn đề của lão, mà chỉ tiếp tục nói:

-Ta gϊếŧ ngươi, chỉ vì ta muốn gϊếŧ!

Y đưa tay phải ra. Phi Long trưởng lão đã lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Đúng, biến mất rồi. Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không hề có bất kỳ chiêu thức mạnh mẽ, hay là yêu khí đáng sợ. Trưởng lão của Tàng Kiếm cung danh chấn Thanh Châu một đời, tu sĩ Kim Đan, cứ triệt để bị xoá bỏ như vậy.

-Ngưu ca...

Lý Thanh Sơn hé miệng, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, hắn vẫn luôn nghĩ Thanh Ngưu chắc chắn là rất cường đại, nhưng tuyệt đối không ngờ “nó” lại đáng sợ đến mức độ như thế này.
Thanh Ngưu quay đầu lại, đưa tay đến trước mặt Lý Thanh Sơn, một chiếc nhẫn ngọc yên tĩnh nằm ở trong tay y, chính là Tu Di giới chỉ của Phi Long trưởng lão:

-Không trải qua sự đồng ý của ngươi, mà đã biến ngươi thành thành hình dạng như vậy, vật này coi như là cho ta nhận lỗi đi! Toàn bộ mọi thứ trong chiếc nhẫn này sẽ là của ngươi.

Toàn bộ tài sản của một tu sĩ Kim Đan cất giấu lúc còn sống, giá trị đủ để khiến cho rất nhiều tu sĩ tự xưng là thanh tâm quả dục cũng phải đỏ cả mắt, người bình thường muốn đổi một món trong đó cũng là điều không thể.

-Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, thế nhưng nếu tin tưởng ta, thì hãy tự mình tìm ra đáp án. Bởi vì so với việc ta đưa đáp án cho ngươi thì việc ngươi tự tìm ra đáp án có giá trị lớn hơn rất nhiều. Cứ lấy ví dụ ta có thể giúp ngươi có được sức mạnh đủ để quét ngang giới diện này, thế nhưng ta không thể, bởi vì ngươi có khả năng tự tìm ra sức mạnh, so với sức mạnh mà ta có thể cho ngươi, còn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Hiện tại, cũng đã đến lúc chia tay rồi.
-Cái gì?

-Sự tồn tại của ta đã bị một ít người ở trên trời phát hiện. Con đường sau này ngươi phải tự đi một mình tồi, mấy ngày này tuy ngắn ngủi, nhưng ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Nhớ kỹ, đừng cúi đầu trước bất kỳ ai hay là thứ gì, đơn giản vì ngươi từng cưỡi ở trên lưng của ta.

Đang khi nói chuyện, thân hình của Thanh Ngưu, dần dần trở nên mờ nhạt nhạt, tiếng nói của lão, lại như hồng chung đại lữ, sét đánh núi lở, chấn động tâm linh của Lý Thanh Sơn.

-Chờ đã...

Lý Thanh Sơn đưa tay ra, nắm lấy chiếc nhẫn kia.

Thanh Ngưu đã hoàn toàn biến mất ở trong trời đất, hoặc có thể nói là lão chưa từng tồn tại, giống như những năm này, những ngày qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, chỉ có câu nói sau cùng, không ngừng mà vang vọng ở trong lòng Lý Thanh Sơn.
-Ta ở trên chín tầng trời chờ ngươi, chờ tới lúc ngươi có thể sóng vai với ta.

Không gian ở bên trên Băng Kiếm nhai rất quang đãng, không hề có một cái cây hay ngọn cỏ, chỉ có băng tuyết, tầng mây trầm thấp tiếp xúc với đỉnh đầu, khi hạ xuống không kịp bay lên thì đã bị hàn khí xâm nhập tạo thành những đám vân băng trông hết sức mỹ lệ, tiếng gió gào thét ô ô như là đang khóc.

Ở giao giới giữa Long Châu và Thanh Châu, có lúc con người sẽ cảm thấy bản thân mình không còn gì cả, ngoại trừ ở nơi xa xôi kia, nơi mà không thể hoàn thành giấc mơ, thì trong lòng chỉ có sự lạnh lẽo, nước mắt cũng nhanh chóng kết băng, tâm linh bị cũng bị giá lạnh ở bên ngoài phủ lấp, dường như mất hết cảm giác. Toàn bộ thế giới cô quạnh tràn vào trong lòng.
Có vật gì đó đang nhẹ nhàng đυ.ng vào hắn, hắn ngoái đầu nhìn lại thì thấy Tiểu An, hai điểm huyết diễm vẫn đang thiêu đốt ở trong gió tuyết vô tận, dường như muốn làm cho hắn ấm áp hơn một chút, nói cho hắn biết, ngươi cũng không phải một thân một mình.

Cố Nhạn Ảnh từ trong gió tuyết bước ra, kinh dị nói:

-Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cũng lấy ra một tờ Tử phù, mạnh mẽ phá vỡ "Thiên địa lao tù" của Phi Long trưởng lão, tới bên Băng nhai, nhưng chỉ vừa mới nháy mắt một cái, khí tức của Phi Long trưởng lão đã hoàn toàn biến mất, biến mất sạch sành sanh.

Lý Thanh Sơn vẫn ôm lấy thi thể lạnh lẽo của Huyền Nguyệt, không hề trả lời, lại càng không biết phải trả lời như thế nào.

Cố Nhạn Ảnh thậm chí cảm thấy thật sự sợ hãi, một vị Kim Đan trưởng lão cứ biến mất như vậy mà lại không hiểu vì sao, việc này chỉ sợ sẽ gây nên một hồi chấn động ở toàn bộ Thanh Châu.
Chẳng lẽ là vị ở Huyền Âm tông ra tay? Không đúng, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh có năng lực gϊếŧ chết một cao thủ Kim đan, cũng không thể yên lặng ra tay mà không gây nên một tiếng động như vậy, cho dù là một con giun con dế cũng biết giãy dụa, huống chi một vị tu sĩ Kim Đan.

Chẳng lẽ có quan hệ với hắn? Cố Nhạn Ảnh liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, rồi chợt lắc đầu, bởi vì Lý Thanh Sơn thực sự là quá nhỏ bé, nếu hắn có bối cảnh đáng sợ như vậy, sao tu vi lại chỉ ở mức này. Còn chưa kết thành yêu đan, cho dù là Luyện Khí kỳ, thì tu vi chẳng qua cũng chỉ ở mức tầng bốn, tầng năm.

Dù nàng thông tuệ hơn xa người thường, nhưng hiện giờ trong đầu cũng chỉ có một đoàn hỗn loạn, sự tình tối nay, thực sự là quá mức quỷ dị.

-Đem nàng giao cho ta đi!
Lý Thanh Sơn nói:

-Ta đã đáp ứng với nàng, phải dẫn nàng đi Long Châu.

Cố Nhạn Ảnh nói:

-Đó cũng không phải là chỗ tốt lành gì, để cho nàng trở lại bên cạnh chủ nhân là tốt nhất!

Lý Thanh Sơn nói:

-Đây là nguyện vọng cuối cùng của nàng.

-Nguyện vọng? Nàng còn chưa có chết đâu?

Khóe miệng của Cố Nhạn Ảnh giật nhẹ.

-Cái gì!

Lý Thanh Sơn khϊếp sợ, vội vã dò xét mạch đập của Huyền Nguyệt, nhưng quả thực vẫn không có nhịp đập, nhìn phía Cố Nhạn Ảnh để chất vấn.

Cố Nhạn Ảnh vung cây quạt giấy đang cầm trong tay lên trời, một con rồng cuốn thẳng tới chân trời, tầng mây dày đặc vốn đang ở nơi cực thấp đặt có thể chạm vào đỉnh đầu, thế mà lại bị vòi rồng xuyên qua tạo thành một cái lỗ thủng to, ánh trăng màu trắng xen lẫn xanh lam chẳng khác nào một cái thác nước, từ trên bầu trời đổ xuống.
Chiếu lên trên Băng Kiếm nhai, rơi vào trên người Huyền Nguyệt, bão tuyết vẫn đang còn rít gào, nhưng ở khu vực nhỏ này, vậy mà lại yên tĩnh an tường đến mức lạ thường.

Trên người nàng, toả ra ánh sáng màu bạc trắng xen lẫn màu xanh lam, dần dần, càng ngày càng sáng, lông mi của nàng tựa hồ cũng có một chút động đậy.

Khuôn mặt Lý Thanh Sơn hiện lên nét kinh ngạc hết sức rõ ràng, Huyền Nguyệt chậm rãi mở hai con mắt:

-Nơi này là chỗ nào?

Chớp chớp hai mắt, nhìn sang bốn phía:

-Nơi này là... Băng Kiếm nhai!

Lý Thanh Sơn cảm giác thân thể đang ở trong lòng hắn, dần dần lại có nhiệt độ, kinh ngạc nói:

-Chuyện gì thế này?

Cố Nhạn Ảnh nói:

-Thiên phú thần thông rác rưởi Cửu mệnh (chín mạng) của con miêu yêu này.

Huyền Nguyệt nói:

-Họ Cố, ngươi mới là đồ rác rưởi!
Cố Nhạn Ảnh nói:

-Trạng thái tử vong căn bản không thể phản kháng, người bình thường đều sẽ mổ ngực phanh bụng lấy ra yêu đan, không phải rác rưởi thì là cái gì? Lần này may mắn mà có... người này.

Nàng nhất thời cũng không biết nên xưng hô như thế nào với Lý Thanh Sơn, hắn biến thành bộ dáng như thế này, cũng chưa chắc đã muốn người khác biết đến cái tên nhân loại của mình!

Huyền Nguyệt nói:

-Đại Hắc, ngươi thật sự dẫn ta tới đây rồi hả?

Đại Hắc? Cố Nhạn Ảnh khóe miệng giật giật!

Lý Thanh Sơn trầm mặc một hồi, rồi gầm lên:

-Khốn nạn, ngươi sao lại không nói sớm!

Để cho hắn mất công thương tâm nãy giờ!

Huyền Nguyệt nói:

-Meo ha ha ha ha, ta không phải đã nói rồi sao? Ta sẽ không chết mà.

Lý Thanh Sơn thườn thượt thở ra mấy hơi, không muốn để ý tới nàng nữa, nhưng trong lòng có bao nhiêu cao hứng thì hắn lại là người rõ ràng nhất.
Lúc này, Huyền Nguyệt mới chú ý tới Lý Thanh Sơn, trên mặt hắn có hai đạo óng ánh, là vệt nước mắt bị đống kết. Dường như ở nơi sâu xa trong lòng nàng bị lay động, đưa tay vuốt ve gò má của hắn:

-Đại Hắc, ngươi khóc?

Lý Thanh Sơn nói:

-Không sao, là tự ta đa tình mà thôi.

Huyền Nguyệt tiến đến trước mặt Lý Thanh Sơn:

-Hì hì, đúng là không có ý tứ meo, sủng vật rơi lệ vì chủ nhân cũng là rất bình thường, đúng rồi, ngươi đã đáp ứng gọi ta là chủ nhân, mau gọi đi, mau gọi đi mà!

-Sủng vật?

Cố Nhạn Ảnh hiện ra nụ cười quái dị, bị sủng vật thu làm sủng vật, không biết nên xem như là tốt số hay là xấu số đây!

Bình Luận (0)
Comment