Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1059 - Chương 1062: Thi Vương

Chương 1062: Thi Vương

Ngọn lửa này căn bản không phân địch ta, họ cũng muốn vận khởi linh khí hộ thể, có một tu sĩ Kim Đan, đã dốc hết sức trong đợt vây công của thi soái thiếu chút nữa tự bạo Kim Đan, bị Tam Muội Bạch Cốt Hỏa nhiễm lên người, cũng “phừng” một tiếng, cháy bừng lên.

“Ta không cam lòng, ta trù tính lâu như vậy mà lại bại dưới một truyền thuyết vớ vẩn ư!”“Tử nhi” thu hai tay lại, xông lên trời, xông về phía Tiểu An.

Một bóng ma thật lớn, như núi như nhạc chắn trước mặt nàng, chính là Quỷ Vương Hư Đỗ mà U phi triệu ra, từ trên cao nhìn xuống “Tử nhi”, bàn tay to vỗ về phía “Tử nhi”.

Tựa như trời sụp xuống, lại có cảm giác hít thở không thông, hai tay “Tử nhi” giao nhau làm ra thế phòng ngự.

Một cỗ lực không cách nào địch nổi truyền đến, “Tử nhi” bị đánh bay ra ngoài.

Bản thân nàng cũng mới chỉ là cảnh giới thi soái, hiện tại thi quân bị Tiểu An hủy diệt, cuối cùng nàng cũng không còn ngoại lực để mượn nữa, đương nhiên không phải là đối thủ của U phi.

Quỷ Vương Hư Đỗ tiến lên một bước, đạp một cước về phía “Tử nhi”.

Ầm ầm! Loạn thạch bắn tung tóe, mặt đất nứt ra, nàng bị mắc kẹt trong một cái hố sâu.

“Tử nhi” bị luồng khói đen trên ngực kéo ra, vừa rồi tránh được một kiếp, gió từ hai bên trái phải ập tới, Cố Nhạn Ảnh cùng Lý Thanh Sơn đan nhau mà qua.

Thân hình “Tử Nhi” mạnh mẽ xoay một cái, rơi xuống phía dưới, tay phải bị phượng hoàng chi hỏa thiêu đốt rung lên, trên mặt lưu lại một đạo vết máu.

Làn khói đen trên lưng nàng đột nhiên bị gián đoạn, nàng chớp chớp mắt, như vừa tỉnh dậy từ trong cơn mơ.

Nàng lại nhắm mắt lại, giang hai tay ra, rơi thẳng về phía trong Ngạ Quỷ Môn.

Lúc này Ngạ Quỷ Môn đã hóa thành một vực sâu thật lớn, nháy mắt đã biến mất không dấu vết.

Cố Nhạn Ảnh quay đầu cười nói: “U phi đại nhân bình yên vô sự, đúng là quá tốt.

“U phi hơi cúi đầu:“Để muội muội phải hao tâm tổn trí rồi.

”Ánh mắt nàng hơi động, nhìn về phía Lý Thanh Sơn.

Trong phút chốc, Lý Thanh Sơn có một loại ảo giác như bị tầm mắt kia xuyên thủng, con Quỷ Vương Hư Đỗ phía sau U phi như có thể vỗ xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng rất nhanh U phi đã dời tầm mắt, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi:“Trước tiên phong ấn Quỷ Ngạ Môn này đã rồi nói sau!”Dù sao nếu không có được một kết quả hài lòng, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Các ngươi đừng có mơ!”Thanh âm khô khan chói tai vang lên, trong Ngạ Quỷ Môn nổ vang, bắn thẳng đến chân trời.

Ầm ầm! Một bàn tay khô héo thò ra từ trong vực sâu, giữ chặt vùng ven hố trời, dùng sức chống đỡ, một thân hình khổng lồ nhảy ra.

Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng được chứng kiến diện mạo của thi vương này, thoạt nhìn cũng giống như những cỗ khi thể khô héo của nhân loại, nhưng lớn hơn vô số lần, từng cái gai xương dữ tợn nhô lên, mang theo cảm giác áp bách không gì sánh kịp.

Bởi vì bị lực biên giới kìm hãm nên chỉ có nửa thân thể vươn được ra khỏi Quỷ Ngạ Môn, thế nhưng đã to lớn như một toàn núi trẻ, thi khí màu đen lượn lờ trên người, tựa như mây mù quanh quẩn giữa ngọn núi, một đôi mắt như hồ nhỏ tản ra quang mang xanh biếc, hung ác nhìn vào Quỷ Vương Hư Đỗ đang đứng chắn trước mặt, vung ra một trảo mãnh liệt.

Bốn đạo hắc sắc quang hồ thảm lệ xé rách bầu trời, lại nhắm thẳng vào Tiểu An ở phương xa.

Thứ khiến hắn thấy bị uy hiếm nhất không phải nữ tử có thể khống chế Quỷ Vương trước mặt, mà là bộ xương nho nhỏ này, chỉ cần giết được nó thì hơn mười thi soái là thủ hạ của hắn có thể thoát khốn.

Một ngọn núi còn cao hơn chắn trước mặt Thi Vương, trên cơ thể Quỷ Vương Hư Đỗ sinh ra mấy đạo hắc sắc quang hồ này, nó bị đánh lui mấy bước, trên người có thêm vài vết móng vuốt thê thảm, rống giận đáng xuống một quyền.

Trên mảnh đất hoang vu, một thi một quỷ, hai quái vật khổng lồ đứng tại đó, không có né tránh, điên cuồng công kích đối phương.

Một kẻ là không thể né tránh, một kẻ lại là vì bảo vệ “người” phía sau.

Lý Thanh Sơn cũng bị tràng diện này chấn động, cứ như trở lại thần ma chiến trường viễn cổ, thấy sau khi Quỷ Vương Hư Đỗ chịu vài kích, thân hình nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Mà Thi Vương lại càng đánh càng dũng mãnh, tuy rằng không thể hoàn toàn tránh thoát được giới vực lực, thoát ra khỏi Ngạ Quỷ Đạo mà đi đến đây nhưng một Quỷ Vương mất ý thức bị tu sĩ vượt qua thiên kiếp thứ hai thao túng cũng không thể so được với lực lượng của hắn.

Chỉ cần chống đỡ thêm một lát nữa, Ngạ Quỷ Môn sẽ hoàn toàn thôn tính khu vực biên giới này, đến lúc đó, nơi này chính là thiên hạ của hắn! “U phi đại nhân, ta đến giúp ngươi!”Như Ý Hầu hét lớn một tiếng, Sơn Hà Ấn lớn đến cực hạn, đập về phía thi vương.

Thi Vương ăn một chưởng của Quỷ Vương Hư Đỗ, hắn trở tay đánh một quyền đánh vào Sơn Hà ấn, Sơn Hà Ấn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài mấy chục dặm, bên trên xuất hiện mấy vết nứt, càng thêm ảm đạm.

Như Ý Hầu phun ra một ngụm máu tươi, hắn quẹt miệng một cái, phát cuồng điều động Sơn Hà Ấn, đập rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment