Sau nhiều lần đối đầu, sức mạnh của Lý Thanh Sơn ngày càng mạnh, dưới áp lực cường đại, sức mạnh của Ngưu Ma bị ép bộc phát từng chút một.
Nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn thì tuyệt đối không thể đánh bại.
Cố Nhạn Ảnh để ý thấy cánh tay của thi vương run nhẹ lên, chốc lát sau mới bình ổn lại thì khó tin nổi mà nghĩ thầm:“Hắn làm thi vương bị thương, chỉ sợ nói ra cũng chẳng ai chịu tin.
”Sau đó nàng lại lắc đầu:“Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, sức mạnh hùng mạnh đơn thuần còn chưa đủ để hắn chiến thắng thi vương.
Thi vương chọn đối đầu với hắn là vì tôn nghiêm của vương mà thôi, bằng không một khi sử dụng đến các loại thủ đoạn pháp thuật thì hắn khó mà ứng phó được.
Quan trọng hơn là, thi vương đứng ở phe không thể thất bại nên không sợ phải kéo dài thời gian.
”Ánh sáng xanh biếc lấm ta lấm tấm ở bốn phía ngày càng rõ ràng, nó lan tràn về phương xa tựa như biển cả, giờ đã nhìn thấy được hình thái lờ mờ rồi, quái dị, vặn vẹo, khổng lồ, mờ ảo và kỳ quái lạ lùng.
Lý Thanh Sơn lại đấm ra một quyền.
Dưới cái nhìn của những ánh mắt kia, thi vương cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc:“Nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta sẽ giúp ngươi!”Bàn tay lớn khô cằn biến từ nắm đầm thành bàn tay, nó vòng qua nắm đấm của Lý Thanh Sơn, dùng ba ngón tay bắt lấy cổ tay Lý Thanh Sơn rồi vừa vặn vừa kéo.
Lý Thanh Sơn vốn không thể khống chế nguồn sức mạnh to lớn quá đáng này, cộng thêm bất kể là phản ứng hay kỹ xảo chiến đấu cũng không thể so với thi vương được.
Thất bại dưới một quyền.
Ầm! Sóng địa chấn màu đen tản ra tứ phía, hư không rung chuyển.
Cùng lúc đó, một bàn tay lớn khô cằn khác cũng chụp xuống đầu Lý Thanh Sơn.
“Kết thúc!”Cố Nhạn Ảnh âm u thở dài, Ngạ Quỷ đạo sắp giáng lâm, nhưng cảnh tượng cuối cùng đúng là đặc sắc, không hề làm nàng thất vọng.
Cuối cùng, nàng liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu sắc, thế mà lòng lại hơi tiếc nuối.
Vốn tưởng rằng chúng ta có thể đồng hành trên tu hành đạo, không ngờ nhanh như vậy đã phải nói lời từ biệt, có lẽ còn có ngày gặp lại trong lục đạo luân hồi.
Cố Nhạn Ảnh đang muốn xoay người rời đi thì chợt thấy khác thường, vào giây phút sống chết này, khóe môi Lý Thanh Sơn hơi cong lên, thở phào một hơi thật nhẹ.
Một thanh kiếm lớn màu trắng nửa trong suốt dâng lên ở phía sau hắn rồi đâm thẳng vào tay thi vương, trực tiếp đâm xuyên qua.
Thân kiếm đột nhiên biến thành ngọn lửa màu trắng, nó điên cuồng chui về phía vết thương.
Trong trận chiến sinh tử của hắn, sao có thể không có sự tồn tại của nàng!Tiểu An luyện hóa mười chiếc móng tay của thi vương, chữa trị vết thương trên người rồi lặng lẽ ẩn náu ở bên dưới lòng đất là vì chờ cơ hội này để truyền Tam Muội Bạch Cốt Hỏa vào trong cơ thể thi vương.
Không cần nói lời nào, họ vẫn phối hợp ăn ý vô cùng.
Một cảm giác lạnh lẽo cực kỳ đáng sợ thâm nhập vào trong lòng thi vương, thôi thúc thi khí cũng chỉ áp chế được mà không thể nào dập tắt được Tam Muội Bạch Cốt Hỏa, ngọn lửa màu trắng lan tràn từng chút một từ lòng bàn tay, gắng sức tản ra.
Ầm!Lòng bàn tay hắn ầm ầm nổ tung, xuất hiện thêm một chỗ trống thật to thì mới dẹp bỏ được Tam Muội Bạch Cốt Hỏa.
Làm sao Lý Thanh Sơn bỏ qua cơ hội tốt này được, cánh Phượng Hoàng bùng cháy giương ra, sải cánh đến gần trăm trượng, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của Phượng Hoàng.
Hắn bay lên trời, vùng song quyền đánh về phía ngực thi vương.
Chuỗi tấn công bắt mắt lừng lẫy này chỉ là để che giấu sát chiêu chân chính.
Bên dưới thân hắn, phôi kiếm Thí Phật lại phun ra ánh kiếm mười trượng, lặng lẽ lướt từ trái qua phải rồi chém về phía eo của thi vương.
Thi vương cũng hiểu rõ vị trí bị uy hiếp chân chính nên vung tay lên, ra sức khua múa, thi khí tụ lại thành một làn sóng lớn đánh bay Tiểu An ra ngoài, rảnh tay rồi thì lại ngăn cản Lý Thanh Sơn.
Tuy Tiểu An bất chợt tiến lên nhưng vẫn có đề phòng thi vương, thế nên sẽ không dễ dàng trúng chiêu, mà một vệt xanh thẳm cuối cùng nơi sâu xa ở phía chân trời cũng dần bị màu trắng xám xâm chiếm nuốt chửng.
Đến đây là chấm dứt rồi, một khi thi vương nghiêm túc thì dù Tiểu An và Lý Thanh Sơn hợp lực cũng không thể thắng được, chớ nói chi là trong thời gian ngắn như này.
Tuy Lý Thanh Sơn tự tin nếu có thể để Hổ Ma và Linh Quy cùng đạt tới tầng thứ năm thì chắc chắn nghiền ép được kẻ trước mặt, nhưng thời gian đâu chờ ta.
Cố Nhạn Ảnh thoáng liếc lại rồi nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, chỉ thấy Lý Thanh Sơn cú đấm vừa thất bại của Lý Thanh Sơn để lại một dấu vết màu đen nhỏ trong hư không, thế là nàng lớn tiếng nói:“Bắn phá hư không xung quanh hắn!”“U Phi đại nhân, chuẩn bị ra tay đi!”Cố Nhạn Ảnh vút qua giữa bầu trời, lướt về phía thi vương, trong tay nàng là một chiếc lông chim gần như trong suốt:“Thanh Sơn tiểu đệ, ta cược theo ngươi một lần!”Cố Nhạn Ảnh thầm nói, nhìn Lý Thanh Sơn ngơ ngác mà hung ác đánh vào hư không ở trước mặt không chút do dự, muốn bắn trúng kẻ địch vô cùng khó khăn, muốn đánh không trúng lại càng không đơn giản.
Ngược lại, dù thật sự đánh vào thân thi vương thì cũng không đủ để tạo thành vết thương trí mạng, thi vương chỉ đơn giản nhìn xem đến cùng nữ nhân ngu ngốc này có diệu kế gì thôi!