Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Chiếc Nhẫn Tu Di

Chương 107: Chiếc Nhẫn Tu Di - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 107: Chiếc Nhẫn Tu Di


Lưu Hồng nói:

-Thanh Sơn đang luyện công, đừng quấy rầy!

Nghiêm Tùng thì nói:

-Tiểu Long, cậu cũng phải chăm chỉ luyện công đi! Tuy cậu không có tư chất Luyện Khí trực tiếp, nhưng chỉ cần đột phá cảnh giới Tiên Thiên là có thể chuyển nội lực thành chân khí, có thể dễ dàng đột phá Luyện Khí tầng hai, chưa chắc đã thua kém kẻ khác!

Vị Ngô đường chủ kia bị Lý Thanh Sơn xử lý, Lưu Hồng liền cầu xin Nghiêm Tùng mang theo Lý Long đến Thanh Hà phủ thành để tập võ ở tổng đà Thiết Quyền môn. Nếu không như thế thì Lưu Hồng cũng không phải mất nhiều tiền đi đút lót Nghiêm Tùng như vậy.

Lý Long kính cẩn nói:

-Vâng, thưa hộ pháp!

Ba người nhìn cửa tĩnh thất, trong lòng mang theo những suy nghĩ khác nhau.

Một đêm trôi đi, Lý Thanh Sơn mới mở mắt ra, yên lặng cảm nhận chân khí đang chảy trong cơ thể, lòng đầy vui sướиɠ. Cuối cùng hắn đã luyện thành “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng thứ nhất.

Này cũng không có nghĩa là hắn có thể luyện thành môn pháp quyết đơn giản này, bất cứ công pháp gì càng lên cao lại càng gian nan, mất thời gian và tinh lực cũng tăng theo cấp số nhân.

Đáng tiếc linh đan không rõ tên mà Huyền Nguyệt cho hắn đã hết sạch, nếu không chỉ cần ăn một viên thôi là hắn tin mình có thể tu thành ba tầng đầu của “Tiên Thiên Luyện Khí quyết”, thậm chí quán thông Dương Khiêu mạch, đột phá Luyện Khí tầng hai.

Đạo tu hành vẫn không rời bốn chữ “Tài lữ pháp địa”, tài xếp hạng đầu nhưng tài này không phải là kim ngân mà là linh đan tiên thảo. Cho dù tu luyện loại pháp môn thần thông nào đều thuộc về quá trình tụ hội linh khí. Muốn tập võ phải ăn no bụng, muốn tu hành phải phục khí, ngoại đan là trợ lực rất cần thiết.

Tuy tư chất ngộ tính của một người rất quan trọng, nhưng không có khả năng lập tức mở ngộ, lập tức liền công lực đại tiến, trừ khi lúc trước có tích lũy rất sâu.

Nhưng cho dù chân khí mỏng manh với hắn cũng là thứ cực kỳ quan trọng. Hắn lấy Thảo Tự Kiếm Thư ra rồi rót chân khí vào, quả nhiên chân khí được Thảo Tự Kiếm Thư nhận, tuy cuối cùng vẫn không thể kích phát được dù chỉ là một dòng bút họa, nhưng đó cũng là sự cổ vũ lớn với hắn.

Điều này có nghĩa là hắn có thể kích phát sử dụng lá linh phù trên người kia. Điểm khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và động vật chính là chế tạo và sử dụng công cụ. Yêu ma cường hóa bản thân, nhân loại dùng ngoại vật, không thể trực tiếp dẫn nạp linh khí trời đất thì luyện đan luyện dược, không có thân thể hùng mạnh thì chế tác linh khí phù lục.

Đây chính là điểm mạnh của loài người, Lý Thanh Sơn muốn ra sức sử dụng ưu thế này, mà muốn mở chiếc nhẫn Tu Di của Phi Long trưởng lão thì không thể thiếu loại năng lực này. Hắn lại ngồi xuống, khôi phục lượng chân khí đã tiêu hao.

Hắn lấy chiếc nhẫn kia ra đeo lên ngón giữa rồi rót chân khí vào trong, tuy hắn không rõ cách mở nhưng tốt xấu thì cũng thử một lần coi sao.

Chân khí như nước rót vào trong nhẫn, dạo một vòng rồi trở lại cơ thể Lý Thanh Sơn, chiếc nhẫn đương nhiên là không có chút dấu hiệu mở ra, khiến hắn ngẩn tò te. Hắn vất vả luyện ra tiên thiên chân khí, đảo mắt cái mất đi hơn phân nửa, đây không phải rót vào Thảo Tự Kiếm Thư bị tiêu hao sạch rồi có thể khôi phục, mà là tổn thất công lực.

Hắn lại bị đá xuống khỏi cảnh giới “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng thứ nhất, nhưng chân khí còn lại kia trở nên cực kỳ tinh khiết, từ một con sông lớn đυ.c ngầu nay biến thành một dòng suối trong veo, tuy lượng trở nên ít nhưng chất lại được nâng cao rất lớn, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn nhiều.
Hơn nữa chân khí càng hỗn tạp thì càng khó đột phá cảnh giới, rất dễ bị mắc kẹt ở bình cảnh. Vì để đột phá, rất nhiều Luyện Khí đều hạ quyết tâm, mài chân khí từng chút một như rèn sắt vậy. Chiếc nhẫn Tu Di này lại trực tiếp giúp hắn luyện sắt tạp thành thép tinh, không cần hắn phải mất thời gian và tinh lực, nó đúng là chí bảo mà vô số Luyện Khí sĩ, thậm chí là tu sĩ đạt tới cảnh giới cao đều mơ ước.

Lý Thanh Sơn cũng không ngờ một chiếc nhẫn Tu Di ngoài trữ vật ra thì còn có công năng như vậy.

Đây cũng coi là chuyện tốt nhỉ! Lý Thanh Sơn gượng cười một tiếng, hắn luyện ra một chút chân khí dễ dàng lắm sao? Vừa bị yêu đan cướp đoạt, lại bị chiếc nhẫn này rèn luyện, quả thực là đòi mạng người mà. Giờ hắn rất có cái cảm giác như vất vả cực nhọc vài thập niên đột nhiên một đêm trở lại trước giải phóng vậy.
Lý Thanh Sơn thở dài liên tục, biết đây mới là lựa chọn chính xác. Tuy giờ lãng phí nhiều thời gian nhưng sau này lại tiết kiệm được nhiều hơn, đại đa số người không phải lãng phí thời gian trong tu hành mà là bị kẹt ở bình cảnh, không thể tiến thêm nữa.

Đúng như Nghiêm hộ pháp kia, sớm đã đến Luyện Khí tầng hai nhưng không cách nào đột phá đến tầng thứ ba, kẹt ở cửa ải này nhiều năm như vậy, tuy muốn tinh luyện chân khí nhưng căn bản là có lòng mà không có sức, chuyển hóa nội lực đến chân khí thật sự rất hỗn tạp.

Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại tiếp tục tu hành, lúc này đây hắn không có gỡ nhẫn ra.

Nghiêm Tùng đã lựa chọn xong đệ tử, đang chuẩn bị xuất phát. Nhưng đợi đến đêm khuya, lão cũng không thấy Lý Thanh Sơn đi ra, vài lần gõ cửa cũng không ai trả lời.
Lưu Hồng nói:

-Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng trong lòng ông ta lại nghĩ, chẳng lẽ Nghiêm hộ pháp cố ý đưa hắn một bộ Luyện Khí quyết có vấn đề, muốn hãm hại cho Lý Thanh Sơn bị tẩu hỏa nhập ma.

Nghiêm Tùng nhíu mày, cũng không biết duyên cớ. Nếu không phải nghe được tiếng hít thở thong thả mà dài của Lý Thanh Sơn từ trong phòng luyện công, quả thật lão cũng nghi ngờ Lý Thanh Sơn đã bị tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Luyện Khí cũng giống như làm chuyện khác, phải chu sý kết hợp làm và nghỉ, không phải cứ miệt mài một thời gian là tốt, nếu không chẳng những là vô ích mà còn có hại.

Lão cũng không nhắc nhở Lý Thanh Sơn điểm này, bởi vì trong quá trình tu hành có thể nhận ra, thời gian càng lâu, hiệu quả luyện khí càng kém, tinh thần cũng càng mệt mỏi hơn. Hơn nữa chân khí cũng lấy ra từ bản nguyên thân thể, cần ăn uống để bổ sung, nếu không chính là nước không nguồn, cây không cội.
Quả thật Lý Thanh Sơn cũng gặp vấn đề như vậy, nhưng hắn lại chuyển sang tu luyện “Linh Quy Trấn Hải quyết”. Linh quy chìm vào biển sau ngủ một giấc ngàn năm, không lúc nào là không phun ra nuốt vào linh khí trời đất. Với Lý Thanh Sơn mà nói, đả tọa cũng không phải là chuyện khiến hắn thấy mệt mỏi, ngược lại như một giấc ngủ tu dưỡng.

Hắn nhạy bén lại vận chuyển “Tiên Thiên Luyện Khí quyết”, lúc đầu thì rất gian nan, không cẩn thận là sẽ ra khỏi trạng thái nhập định, tu hành “Linh Quy Trấn Hải quyết” sẽ tạm ngừng. Nhưng dần dần hắn nắm giữ Khiếu môn, biến “Linh Quy Trấn Hải quyết” thành một loại bản năng, tựa như một người đang ngủ mà vẫn không ngừng hô hấp. Đây không phải là Lý Thanh Sơn rất thông minh, mà là môn thần thông này thật sự quá mức huyền diệu, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Sau đó hắn ở trong một trạng thái như mộng như tỉnh, thúc giục “Tiên Thiên Luyện Khí quyết”, hai loại thần thông pháp quyết thuộc về yêu ma và nhân loại đồng thời vận chuyển trong cơ thể hắn.

Lý Thanh Sơn phát hiện ra ở loại trạng thái này, yêu đan cũng không trở nên tham lam chân khí như thế, thành ra hắn có thể lấy thêm nhiều thành quả hơn.

Loại trạng thái này, tốc độ tu hành “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” cũng đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có. Bản nguyên thân thể hắn hùng mạnh vô cùng, vài ngày không ăn không uống cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao.

Suốt ba ngày ba đêm, Lý Thanh Sơn không nghỉ không ăn không uống, hoàn toàn đắm chìm trong tu hành. Cuối cùng, hắn lại một lần nữa mở mắt ra, cứ thế tu luyện “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” về tầng thứ nhất.
Hắn thở một hơi thật dài rồi cảm thấy đói bụng ghê gớm. Hắn lại lấy “Thảo Tự Kiếm Thư” ra, rót chân khí tinh khiết vô cùng vào trong, chân khí còn chưa dùng hết thì một đạo bút họa sáng lên, bắn ra một đạo kiếm khí.

Vừa rồi hắn giống như nhét một thanh gỗ thô ẩm ướt vào trong lò, rất khó để dẫn được ngọn lửa. Mà hiện giờ hắn lại dùng là than củi thượng đẳng nên dễ dàng bắt lửa, cung cấp một lượng nhiệt lớn.

Hai gã đệ tử Thiết Quyền môn canh giữ ngoài cửa bỗng dưng thấy lưng phá lạnh. Hai người nhìn nhau, nói:

-Huynh có thấy hơi lạnh không?

-Đúng là hơi lạnh thật, trời mùa hè thế này mà…

Lý Thanh Sơn thu Thảo Tự Kiếm thư lại rồi tháo chiếc nhẫn Tu Di ra, đeo lên cổ. Sau đó hắn đứng dậy, mở cửa phòng ra, ánh mặt trời khiến hắn lóa mắt.

-Lý thiếu hiệp, cuối cùng thiếu hiệp cũng đi ra rồi!
Một tên đệ tử Thiết Quyền môn nói, tên khác thì chạy đi thông báo.

Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Tùng và Lưu Hồng cùng chạy tới.

Lưu Hồng nói:

-Thanh Sơn, cậu đã đi ra rồi? Ta còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì cơ, vài lần muốn phá cửa xông vào.

Lý Thanh Sơn cười nói:

-Thật ngại quá, môn pháp quyết mà Nghiêm hộ pháp cho ta này thật quá huyền diệu, ta hứng thú tìm hiểu quá mà quên mất thời gian.

Nghiêm hộ pháp nói:

-Cậu thật sự luyện khí? Luyện thành tầng thứ mấy?

Lý Thanh Sơn đáp:

-Vừa mới luyện tới tầng thứ nhất.

Nghiêm Tùng nói:

-Cũng không coi là chậm.

Nhưng hoàn toàn không phải là nhanh, “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” tầng thứ nhất là đơn giản nhất, lão từng tận mắt thấy một đứa trẻ với thiên phú dị dẩm đã luyện thành tầng thứ nhất chỉ trong hai canh giờ. Lý Thanh Sơn đương nhiên không tính là nhanh, nhưng lần đầu Luyện Khí mà mất ba ngày thì đúng là chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lý Thanh Sơn nói:

-Khiến các vị chờ lâu, giờ chúng ta xuất phát chứ!

Lưu Hồng lấy ra một xấp ngân phiếu giao cho Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn đến vốn là để đòi nợ.

Lý Thanh Sơn nói:

-Lưu chưởng môn đây là coi khinh ta rồi, Nghiêm hộ pháp độ lượng như vậy, ta sao có thể nhỏ mọn được. Sau chuyện tiền tài chớ nhắc lại nữa.

Hắn cả đời không thích thiếu ai cái gì, trong lòng không có thua thiệt thì mới có thể thản nhiên được. Một bộ Tiên Thiên Luyện Khí quyết không phải thần thông mật tập khó lường gì, nhưng lại cực kỳ quan trọng với hắn, lấy được sớm một ngày thì tốt một ngày.

Lưu Hồng vui mừng trong lòng, ông ta đương nhiên không để Nghiêm Tùng tự mình móc tiền ra, đây đều là tiền dưỡng lão của ông ta cả đấy.

Nghiêm Tùng cũng bội phục, trong lúc nói cười đã không để một vạn lượng bạc vào mắt, nếu là công tử hào môn thì chẳng có gì, nhưng với một thiếu niên đi ra từ núi rừng thì đúng là hiếm có. Kẻ này có khí phách phi phàm trời sinh, khó trách sẽ được người tán thưởng.
Đưa đẩy một phen, Lý Thanh Sơn mới nhận hai ngàn lượng ngân phiếu, coi như làm lộ phí.

Khi Lý Thanh Sơn đi ra ngoài Thiết Quyền môn thì thấy Thiết Quyền môn luôn vắng lạnh nay chiêng trống náo động tận trời, thậm chí còn có mấy đội múa rồng múa lân đến nhảy nhót, khiến cho Thiết Quyết môn chật như nêm cối, đương nhiên không phải là vì tiễn Lý Thanh Sơn.

Bốn đứa nhỏ với hốc mắt đỏ ửng được đưa đến trước mặt Nghiêm Tùng. Chúng là những đứa trẻ được lựa chọn, có cơ hội rời khỏi Khánh Dương thành nho nhỏ đến một thế giới rộng lớn hơn, nhưng đồng thời cũng phải xa xứ, rời xa người thân.

Lý Thanh Sơn đứng một bên ôm tay nhìn, bỗng nghe thấy có người hô tên hắn. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Lý trưởng thôn và Lưu quản sự cũng ở trong đám người, bên cạnh là hai huynh đệ Lý Hổ Lý Báo, phía sau còn có mấy thôn dân Ngọa Ngưu thôn.
Bình Luận (0)
Comment