Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1107 - Chương 1112: Tầng

Chương 1112: Tầng

Sau một lúc, thi thể ma tộc rơi xuống đầy đất, máu tích thành một vũng nước cạn, chỉ còn lại hai tên ma tộc còn lại một nửa cơ thể kia vẫn còn đang điên cuồng chém giết.

Lý Thanh Sơn đi về phía cánh cửa lớn mạ vàng kia, giơ chân đá văng bọn họ ra ngoài, đập mạnh vào trên vách tường vàng kim, biến thành một đống thịt nát, hòa với nhau làm một, từ từ trượt xuống.

“Đa Cát, phía sau cánh cửa này có cái gì?”“Có rất nhiều ma nhân rất mạnh, nhưng mà không có ma tướng.

Ma tướng không lên được?”Đa Cát hưng phấn tìm kiếm gì đó trong ngực của ma nhân bọ hung.

Ma tướng? Có lẽ tương đương với thi tướng đi! Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm:“Không lên được? Ngươi nói ở dưới còn có nhà giam sao?”“Đúng vậy, ta cũng trốn từ dưới lên, nếu không đã bị ăn từ lâu rồi.

”Đa Cát vùi đầu tìm kiếm, mặt dính đầy máu cũng không thèm để ý:“Ủa? Sao lại không có?”Lý Thanh Sơn lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Bất Nộ Tăng – Đừng đi quá sâu quá xa.

Thì ra là thế.

Không ngờ Trấn Ma Điện không phải chỉ có một tầng, dựa theo cách nói của Đa Cát thì những ma nhân nhỏ yếu kia sợ bị ăn thịt cho nên mới bỏ chạy lên tầng cao nhất, mà những kẻ mạnh kia chỉ sợ vẫn còn đang bị trấn áp ở bên dưới.

“Bên dưới còn có bao nhiêu tầng?”“Chín tầng.

A, thì ra là ở đây!”Đa Cát vui vẻ nói, tìm được một thứ trong đám óc dính trên tường của ma nhân bọ hung, dùng hai tay cầm lấy đưa cho Lý Thanh Sơn:“Tôn giả, mời người ăn.

”“Đây là cái gì?”Lý Thanh Sơn chỉ thấy thứ Đa Cát đang cẩn thận cầm trong lòng bàn tay chính là một vật thể nhỏ màu đen như cái nhọt, bên trên còn ánh lên màu xanh, nhìn thoáng qua thì giống như một cái đầu dữ tợn được áp súc lại, tỏa ra khí thức quỷ dị, bên trong mùi tanh tưởi lại xen lẫn một chút thơm ngọt.

Làm hắn không tự chủ được bắt đầu có chút chán ghét, giống như thấy được khinh nhờn và dơ bẩn, ngửi thấy được tội nghiệt thật sự.

“Đây là ma tâm.

”Đa Cát liếm môi.

“Ta không cần.

”Lý Thanh Sơn không muốn ăn vật thể không rõ được lấy ra từ não của loại người này, tuy rằng bên trong có ẩn chứa sức mạnh, nhưng mà loại sức mạnh này không có bất cứ lợi ích nào đối với hắn, nếu thật sự nuốt xuống, chỉ sợ sức mạnh trấn áp của linh quy sẽ bị loại trừ.

“Tôn giả có thể ban thưởng cho Đa Cát không?”“Ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi!”“Cảm ơn tôn giả!”Đa Cát vô cùng vui sướng, giống như sợ Lý Thanh Sơn sẽ đổi ý, vội vàng nhét viên ma tâm này vào trong miệng, nuốt trọng xuống, suýt chút nữa đã mắc nghẹn, phải vỗ mạnh vào ngực mấy lần mới nuốt xuống được.

Vô Úy Tăng và Bất Nộ Tăng thấy cảnh này, Vô Úy Tăng nói:“Thật là ngu xuẩn, làm thế sẽ chỉ khiến cho ma tính của tiểu ma tộc kia càng mạnh thêm.

”Lý Thanh Sơn ấn tay lên trên cánh cửa lớn mạ vàng, từ từ rút Trọng Thủy kiếm ra:“Tiểu Đa Cát, ở bên trong ma tộc, lời mắng chửi người độc ác nhất là gì?”“Ngươi là người tốt!”Đa Cát suy nghĩ một lúc rồi nói.

Vẻ mặt Lý Thanh Sơn cứng đờ:“Vậy được rồi!”Hắn đẩy mạnh, cửa lớn mạ vàng vô cùng yên lặng mà dịch sang hai bên.

Thứ đầu tiên mà Lý Thanh Sơn nhìn đến chính là một đôi mắt đang trợn to, đang tức giận nhìn hắn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, lông tơ trên cơ thể dựng ngược, có cảm giác giật mình sợ hãi.

Nơi này lai có kẻ địch nguy hiểm đến thế sao!?Nhưng mà định thần lại, hắn mới phát hiện đó cũng không phải là người sống, mà là một bức tượng cao đến mấy trượng, bức tượng kia khắc hình một nam tử ma tộc đang tuổi tráng niên, hắn cởi trần thân trên, để lộ ra cơ thể săn chắc, phần thân dưới mặc một chiếc váy bít mũi.

Pho tượng kia cũng không phải đang nhìn hắn, mà là lướt qua đỉnh đầu hắn, nhìn về phía chân trời.

Chỉ là nó quá sống động giống thật, bao hàm cảm xúc cực kỳ mãnh liệt, miêu tả sinh động, mới có thể làm cho hắn có ảo giác kia.

Tên ma tộc kia đang mở rộng hai tay, gương mặt hung dữ, lộ ra gân xanh, nhe răng nanh ra, vươn mười ngón tay sắt bén, giống như đang tiến hành “ma hóa”, muốn chiến đấu một trận với kẻ địch vô hình nào đó.

“Người là ai?”“Không phải ma nhân, là nhân loại!”Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú vào bức tượng này thật lâu, mãi đến khi xung quanh xuất hiện tiếng vang thì hắn mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy xung quanh pho tượng là một cái quảng trường hình tròn cực lớn, nếu cộng luôn cánh cửa ở phía sau lưng thì xung quanh quảng trường này có tổng cộng chính cánh cửa mạ vàng bao vậy lấy.

Xem ra nơi đây chính là khu vực trung tâm nhất trong “mê cung”.

Lại nhìn bên trên quảng trường, có lác đác chừng mười mấy tên ma tộc đang đứng, khí tức của mỗi một người đều mạnh hơn tên ma tộc bọ hung khi nãy, bọn họ vẫn còn đang giữ khoảng cách với nhau, tất cả đều đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào bức tượng ma tộc kia.

Trong đó hiếm có mà xuất hiện một nữ ma tộc, hiển nhiên không quan trọng là nam hay nữ, người mạnh luôn đứng đầu.

Nơi này không có đồ ăn, muốn tiếp tục sống sót thì chỉ có thể cắn nuốt lẫn nhau.

Tiểu An xuất hiện lại dẫn đến một trận xao động, từng đôi mắt tham lam thèm thuồng nhìn sang bên này.

Bình Luận (0)
Comment