Ánh sáng sắc bén lại hiện lên, Liệt Đồ phá không mà tới, động người vung kiếm.
Lý Thanh Sơn không dám khinh thường, hắn tận mắt nhìn thấy tư thế của Tiểu An khi chém giết Thi Soái, biết một thanh kiếm sắc bén trong tay một cao thủ, có thể phát huy ra sức mạnh đáng sợ đến mức nào.
Hét lớn một tiếng, giơ cao Trọng Thủy kiếm, hóa thành Phá Thành Chi Kiếm, chém xuống vang dội.
Sặc!Một tiếng kêu khẽ, đoạn kiếm xoay tròn rồi ra ngoài, va chạm vào mái vòm, lại rơi trên mặt đất, tia lửa văng khắp nơi.
Trọng Thủy Kiếm khôi phục thành thanh kiếm nguyên bản, bị chém mất một phần ba.
Liệt Đồ cười lạnh, kiếm tiếp theo liền chém hắn thành hai phần!Vẻ mặt Lý Thanh Sơn ung dung, hai tay đổi lại thành một tay, nắm chặt kiếm gãy trong tay, bổ một nhát ra ngoài.
Một bàn tay đưa ra, Liệt Đồ mơ hồ.
Trấn Ma xiềng xích!Tiếng kim loại va chạm vào nhau tạo nên âm thanh rầm rầm, xiềng xích màu đen xuyên qua hư không, giăng khắp nơi xung quanh Liệt Đồ.
"Cái gì?"Liệt Đồ sửng sốt, cảm giác ma khí trong cơ thể không có cách nào để khống chế đang rung chuyển, đúng lúc hắn lâm vào trong tình thế bắt buộc chém ra một kiếm chỉ trong nháy mắt .
Trấn Ma xiềng xích quấn lấy hắn chặt chẽ, đem hắn trói chặt lại một chỗ, ma khí trong cơ thể đều dường như bị ngưng đọng, đoạn kiếm đã kề sát bên mặt.
Lý Thanh Sơn dùng chiêu này, đã giết chết không biết bao nhiêu Ma Tướng với đủ loại năng lực, đơn giản mà không có gì bất lợi.
Nhưng bên trên kiếm gãy truyền tới cũng không phải khoái cảm khi được chém qua, mà giống như bị kẹt lại.
Miệng Liệt Đồ nhô ra phía trước như một con chó, gắt gao cắn lấy mũi kiếm, dùng sức cắn chặt, răng nanh đâm vào thân kiếm, vết nứt nhanh chóng lan ra, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ vụn, Trọng Thủy kiếm đã bị cắn nát, hắn cười nhe răng dùng ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua chuôi kiếm trống rỗng, hung hăng cắm vào đầu Liệt Đồ: "Ngươi cho rằng không cần bồi thường sao, ngu ngốc!"Đưa tay qua đoạt lấy thanh kiếm kỳ lạ trong tay hắn.
Con mắt ở trung tâm chuôi kiếm bỗng nhiên chuyển động một chút, xung quanh xoắn xuýt quấn quanh từng cái đầu to bằng ngón cái, giống như một loại kinh mạch, đột nhiên sống lại, chen chúc đứng lên, cắm ngược vào trong tay Liệt Đồ, hoàn toàn dung hợp thành một thể.
Ánh sáng trên thân kiếm không ngừng lưu chuyển, chảy ngược trở lại chuôi kiếm, lại thông qua từng "đường ống" truyền vào từng hàng ngũ trong tay Liệt Đồ.
Tất cả hoàn thành chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi "Nhân kiếm hợp nhất", Liệt Đồ từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bắn ra hàng trăm thanh kiếm, nghiền nát Trấn Ma xiềng xích, ngoài ra còn có hơn mười thanh kiếm bay thẳng về phía Lý Thanh Sơn.
Nguy hiểm ở ngay bên cạnh, muốn trốn cũng không kịp.
Lý Thanh Sơn lại mất vũ khí, không cách nào ngăn cản, nếu như hắn thật sự chỉ là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, giờ phút này số phận cuối cùng chính là bị phanh thây.
Một tia ánh sáng chắn ngang giữa hai người, Kim kiếm ở trong tay Tiểu An, giống như một cây bút lớn màu vàng, vung mực, viết ngang gạch dọc, múa bút điên cuồng, viết ra một chữ "Kiếm" to lớn.
Máu tươi trên người Liệt Đồ bắn tung tóe, lui về phía sau mấy bước, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói: "Phật môn Kim Thân!"Giờ phút này Tiểu An, giống như vừa mới nặn hoàn thành tượng mạ vàng trong chùa miếu, nhưng người thợ thủ công tuy rằng kỹ nghệ thông thần, lại nhầm lẫn yêu cầu của hòa thượng, đem một pho tượng kim cương trợn mắt sửa thành tuyệt sắc thiên nữ, đầu đội mũ vàng, người khoác áo kim sắc, ở giữa trán có một nốt ruồi son, đứng bằng chân trần, lộ ra hơi thở bình thản, hoa mỹ trang nghiêm, mà cỗ hơi thở uy nghiêm kia, lại không hề giảm chút nào.
Liệt Đồ cảm giác được sự đe dọa dữ dội, chỉ có điều hắn chỉ có một lựa chọn, có thể từ nơi này lui đến tầng thứ bảy, nếu bọn họ dám đuổi theo, liền khó thoát khỏi cái chết.
"Tên này giao lại cho ngươi!"Lý Thanh Sơn bỗng nhiên nói một tiếng, cứ như vậy vòng qua Liệt Đồ, đi vào Tượng Trấn Ma trước, nhìn chăm chú quan sát pho tượng này, vì như vậy, cũng chặn kín đường chạy trốn của Liệt Đồ.
Chẳng mấy khi có được đối thủ thích hợp như vậy, phải cho Tiểu An biểu hiện một chút, chúng ta một đường giết đến nơi này, hai hòa thượng chết tiệt đang rình mò ở kia, cũng nên thấy hài lòng rồi chú!Vô Úy Tăng với Bất Nộ tăng đâu chỉ cảm thấy mỗi hài lòng, quả thực còn có cảm giác vui mừng, trong tu hành đạo, bái danh sư nhập đại phái, tất nhiên là không dễ dàng, nhưng muốn thu một đệ tử thiên tài cũng rất khó.
Nhưng hai người này không chỉ có phật duyên thâm hậu, hơn nữa còn am hiểu công sát, đúng là loạn thế phong vân, hoàn toàn có thể làm vẻ vang tiếng tăm của Thiên Long thiền viện.
Điều này nghe có vẻ mâu thuẫn, trong mắt thế tục, các hòa thượng dường như phải thanh tâm quả dục, có tấm lòng từ bi.
Nhưng nếu hòa thượng của Thiên Long thiền viện thật sự chỉ có như vậy, thì sẽ không có Thiên Long thiền viện như bây giờ, càng sẽ không dùng Trấn Ma điện tàn khốc chết chóc để tôi luyện đệ tử.
Ta là Phật Như Lai, còn muốn làm sư tử gầm thét, hàng phục chúng ma bên ngoài.
Còn muốn nặn tượng mạ vàng, để chúng sinh thờ cúng, chứ đừng nói đến những đồ tử đồ tôn môn hạ này.
Chẳng qua, Vô Úy Tăng thấy hài lòng với Tiểu An, còn Bất Nộ Tăng lại coi trọng Lý Thanh Sơn, nhìn Lý Thanh Sơn đứng trước “Tượng Trấn Ma” thứ sáu, trong lòng niệm:"Trấn Ma đồ lục, Trấn Ma đồ lục, ta vốn tưởng rằng, đây là đại cơ duyên mà vị tiền bối kia để lại cho ta, không nghĩ tới còn có thể gặp được ngươi, thật đúng là trời cao tạo nên sư đồ.
Tiểu tử, lần này cho dù ngươi không muốn bái ta làm thầy, cũng không còn phụ thuộc vào ngươi nữa rồi.