Bất Nộ Tăng dẫn theo ba người Lý Thanh Sơn đi ra bên ngoài Trấn Ma Điện, Lý Thanh Sơn cảm thấy toàn thân thả lỏng, ngay cả hô hấp cũng dễ dàng hơn rất nhiều, ở bên trong Trấn Ma Điện luôn có cảm giác chịu áp lực.
Cỏ cây xanh um, hoàng hôn chiều tà, không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu.
“A di đà phật, Nhất Ý, đi theo ta!”Vô Úy Tăng chắp tay trước ngực, khẽ niệm phật hiện, tăng y rủ xuống chấm đất, đôi mắt lạnh lùng cơ trí nhìn chằm chằm Tiểu An, cho dù nàng có ý kiến gì với Thiên Long Thiền Viện, ông cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội dạy dỗ này.
Tin chắc rồi sẽ có một ngày, nàng có thể hiểu được chân lý biển khổ vô biên, đại đạo ngã phật từ bi.
“Vâng, phương trượng.
”Tiểu An chắp tay trước ngực, đáp lễ lại.
“Một khi trở thành đệ tử nội viện của Thiên Long Thiền Viện, không thể còn giữ lại tục niệm phàm trần, mãi đến khi ngươi có tư cách tu luyện Thiên Long Thiền Xướng, ngươi sẽ không được phép xuống núi một bước, càng không được nhìn thấy người ngoài viện, ngươi có thể làm được không?”Tiểu An quay đầu nhìn Lý Thanh Sơn, cái “người ngoài viện” kia đương nhiên không phải là ai khác.
Điều này cũng có nghĩa, nếu không thể vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, nàng sẽ không thể gặp lại Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn trầm ngâm một chút, tuy rằng trong lòng cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn hơi gật đầu.
Nàng chỉ còn thiếu một bước xa nữa là đến thiên kiếp lần thứ hai, một khi đột phá, đối với bọn họ mà nói sẽ là một thiên địa mới.
Trước lúc đó, tập trung tu hành cũng không phải là chuyện xấu.
Tiểu An khẽ cắn răng:“Ta có thể làm được.
”“Vậy chúng ta lập tức đi vào Đại Hùng Bảo Điện, dưới sự chứng kiến của chư Phật, cử hành nghi thức nhập môn chính thức cho ngươi, ta sẽ đích thân cạo đầu cho ngươi.
”Từ trước đến nay, bên trong Thiên Long Thiền Viện, chỉ sợ không có bao nhiêu người có được thù vinh này vào ngay lúc nhập môn, nhưng khi Tiểu An nghe được câu nói cuối cùng, lại khẽ nhíu mày lại.
Lý Thanh Sơn chen lời vào:“Phương trượng đại sư, ta thấy các vị thủ tọa trong thiền viện cũng không phải ai cũng trọc đầu.
”Bao gồm vị sư phụ trên danh nghĩa của Tiểu An, đều có một đầu tóc rối.
“Nhất Ý, ngươi là thủ tọa sao?”Vô Úy Tăng cũng không thèm nhìn Lý Thanh Sơn, hỏi Tiểu An.
“Không phải.
”Tiểu An nói.
Tu vi phật pháp của các vị thủ tọa đều đã đạt đến cảnh giới cực cao, có tóc hay không tóc cũng đều là râu ria, mà đến cảnh giới như Bất Nộ Tăng, cho dù ăn thịt uống rượu, ngoài miệng nói “Phật Tổ xuyên ruột qua, rượu thịt để lại trong lòng” thì cũng không có ai làm gì ông ta cả.
Nếu là đệ tử bình thường dám ăn nói bậy bạ ngông cuồng như thế, nhẹ thì sẽ bị đánh vào Giới Luật Viện chịu hình, nặng thì phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi sơn môn.
Lý Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, Bất Nộ Tăng cười vỗ vai hắn:“Ngươi gấp cái gì, tóc cũng không phải là sẽ không bao giờ mọc ra lại nữa!”Bị Vô Úy Tăng liếc nhìn, chỉ cười ha ha.
Lý Thanh Sơn nghĩ lại thấy cũng đúng, dựa vào năng lực của Tiểu An, muốn mọc tóc dài lại cũng chỉ là chuyện vài giây, không đáng vì thế mà tranh chấp.
Vô Úy Tăng nói:“Sư đệ, ngươi thu đồ đệ cũng là chuyện lớn.
Có muốn đi cùng ta đến Đại Hùng Bảo Điện không?”Bất Nộ Tăng phá lệ thu đồ đệ, chẳng những là chuyện lớn ở Thiên Long Thiền Viện, cho dù ở toàn Thanh Châu thì cũng là chuyện lớn.
Mỗi một người tu hành vượt qua ba lần thiên kiếp, cho dù là người là yêu, là tăng là tục, đều là chuyện vô cùng quan trọng trong thế giới này.
Nổi tiếng vạn dặm, mỗi một lời nói việc làm đều sẽ ảnh hưởng đến thế cục, càng đừng nói đến chuyện lớn như thu nhận đồ đệ.
Bất Nộ Tăng ngửa đầu nhìn kim điện trên đỉnh Đại Phật sơn, cười nói:“Loại người ngoài vòng giáo hóa như ta không đáng làm như thế, có lẽ hai tên đệ tử này của ta cũng không thích mấy thứ này, lại nói, chúng ta cũng đã làm lễ bái sư rồi.
”Lời này cũng rất hợp ý của Vô Úy Tăng, tuy rằng hai tên đệ tử này của Bất Nộ Tăng rất có tiềm lực, nhưng mà một người là ma tộc, một người khác lại là một người không muốn xuất gia “đệ tử tục gia”, nếu truyền ra ngoài cũng không có ích lợi gì cho thanh danh của Thiên Long Thiền Viện.
“Đi.
”Vô Úy Tăng xoay người, Tiểu An đi theo phía sau.
Lý Thanh Sơn đưa Tiểu An đi đến Thiên Long Thiền Viện, Vô Úy Tăng đi ở phía trước, vượt qua ngạch cửa cao cao, đột nhiên mở miệng nói:“Người không có phận sự xin dừng bước.
”Tiếp tục đi về phía trước chính là nội viện của Thiên Long Thiền Viện, mà Lý Thanh Sơn chỉ là đệ tử tục gia.
Lý Thanh Sơn chỉ có thể dừng chân lại, nhìn theo Tiểu An bước qua ngạch cửa cao cao, lại xoay người, bốn mắt nhìn nhau, há miệng muốn nói gì đó.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tay, ánh mặt trời lặn chiều tà chiếu rọi trên cơ thể Tiểu An, càng tăng thêm vẻ đẹp tuyệt diễm như không phải người trên thế gian.
Lý Thanh Sơn lại đưa lưng về phía ánh sáng, ánh sáng phác họa ra thân hình cao lớn của hắn.
Vô Úy Tăng hơi đảo mắt, cửa lớn màu son đóng ầm lại, ngăn cản tầm mắt.
Sắc thái duy nhất biến mất trước mắt Tiểu An, thế giới biến thành nửa trong suốt nhạt nhẽo, sắc tức là không.
Từ hôm nay trở đi, chỉ có thanh đăng cổ phật, làm bạn với chuông sớm trống chiều, nàng cũng không ghét cuộc sống như thế này, nhưng mà lại càng muốn ở bên người hắn.