Chương 116: Tâm Hướng Lên Cao - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 116: Tâm Hướng Lên Cao
Trác Trí Bá lại nhìn Lý Thanh Sơn liền thận trọng, mày nhăn thật sâu. Thái độ tùy ý của Lý Thanh Sơn kia dường như càng thêm đúng với suy đoán này.
Lúc này thi thể của tên Luyện Khí sĩ đã chết kia bị nâng xuống, thứ tự tỷ thí cũng được sắp xếp lại lần nữa. Một tên Huyền Lang vệ tự mình chủ trì.
Đám Luyện Khí sĩ tuy có hâm mộ có ghen tỵ có hận Lý Thanh Sơn, nhưng cũng không dám nhiều lời, từ nay về sau kẻ này chính là Ưng Lang vệ rồi, không phải là người có thể tùy ý trêu chọc.
Đám Huyền Lang vệ trên lầu cũng có tâm tư riêng, hoặc là khinh thường hoặc là tò mò nhìn Lý Thanh Sơn. Ở trong bất cứ đoàn thể nào, người mới mà kiêu ngạo thì đều không được chào đón, càng khỏi nói Lý Thanh Sơn đã thay thế cho đồng nghiệp cũ của bọn họ, vị trí của Phùng Chương mà hắn chỉ có thực lực Luyện Khí tầng một, điều này lại càng khiến người ta khinh thường. Không ít người đang suy nghĩ xem làm thế nào để dạy dỗ cho tên nhà quê không biết trời cao đất rộng này.
Lý Thanh Sơn cứ đứng dưới lầu nhìn vào sân như vậy, thái độ còn thoải mái hơn cả đám Ưng Lang vệ đang đánh cược kia. Hắn phát hiện ra có thể đứng ngoài trận nhìn người chém gϊếŧ quả đúng là hơn hẳn chuyện ở trong sân làm công cụ đánh cược cho người ta.
Hai tên Luyện Khí sĩ đi tới giữa quảng trường, đứng cách nhau mười bước.
Bên trái là một kẻ mặc quần áo thường ngày màu xanh, tuổi hơn hai mươi, mặt trắng không râu, hai tay trống không, không mang theo vũ khí gì. Lý Thanh Sơn nhớ rõ gã từng mua hai lá linh phù của mình, một tờ tạp phẩm và một tờ hạ phẩm, đại khái cũng xuất thân từ thế gia, có tư chất luyện khí trời sinh.
Bên phải là tên tuổi lớn hơn rất nhiều, chí ít cũng phải ba mươi bốn mươi, y mặc một bộ trang phục màu bụi, trên mặt có một vết sẹo màu đỏ cực kỳ dễ thấy, cả người tràn ngập khí thế dũng mãnh nhanh nhẹn, hông có đeo một thanh bảo kiếm. Nếu đoán đúng thì đây là võ giả, chuyển nội lực thành chân khí.
Hai người đều có tu vi Luyện Khí tầng hai, trong thời gian ngắn Lý Thanh Sơn không thể phán đoán xem ai mạnh ai yếu. Tên Luyện Khí sĩ áo xanh kia có mấy tờ linh phù có uy lực không tệ, hẳn là chiếm ưu thế về tài sản, nhưng hẳn là không đủ kinh nghiệm chiến đấu, cho dù có cũng đa số là lấy mạnh hϊếp yếu.
Mà Luyện Khí sĩ áo xám kia chân ướt chân ráo đã xông pha giang hồ, tất có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Hơn nữa Nghiêm Tùng từng nói, ở trong những Luyện Khí sĩ cấp thấp, Luyện Khí sĩ xuất thân từ võ giả thường mạnh hơn.
Trong trận mưa phùn, hai người đứng đối diện nhau. Một tiếng “Keng” vang lên, trận chiến bắt đầu.
Luyện Khí sĩ áo xam bắt đầu động, thân thể y hóa thành một quầng trắng mờ và vồ tới Luyện Khí sĩ áo xanh kia, thuận tay rút thanh bảo kiếm bên hông ra, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát. Một khắc trước còn đứng cách mười bước, ngay sau đó bảo kiếm với hàn quang sắc bén đã đâm về phía cổ họng Luyện Khí sĩ áo xanh.
Lý Thanh Sơn cũng phải hô một tiếng hay trong lòng, quả nhiên không hổ là xuất thân võ giả.
Luyện Khí sĩ áo xanh không chút hoang mang, mở hai tay ra rồi trượt ra sau như một chú chim, lại vận chuyển chân khí trong cơ thể, hai tay chụm lại rồi đánh một quả hỏa cầu to bằng nắm tay ra.
Thuật pháp!
Lý Thanh Sơn lập tức tập trung tinh thần, hắn sớm nghe Nghiêm Tùng nói là chân khí cũng không chỉ đơn giản là phiên bản mạnh hơn của nội lực, ngoài việc có thể khiến tốc độ con người nhanh hơn, năng lượng càng mạnh hơn thì còn có thể thi triển ra nhiều thuật pháp thần kỳ. Như linh phù, về bản chất thì nó chính là những thuật pháp được phong ấn vào trong phù lục, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Nước mưa bị nhiệt độ tỏa ra từ quả cầu đốt cho bốc hơi, ngay cả mặt đất ướt sũng cũng trở nên khô ráo, bốc lên một mảng hơi nước. Từ đó có thể thấy uy lực của hỏa cầu mạnh như nào, đánh lên thân thể e là cũng sẽ bị đốt thành một ngọn lửa.
Luyện Khí sĩ áo xám cũng có vẻ rất kiêng kỵ, nhưng lại không hề hoảng loạn. Y dùng một loại bộ pháp huyền diệu, thân thể lắc trái lắc phải, chỉ trong gang tấc đã vòng qua quả cầu, tuy lông tóc bị đốt cháy không ra hình dáng gì nhưng tốc độ không hề chậm lại mấy.
Luyện Khí sĩ áo xanh liền hoảng hốt, hiển nhiên đã coi thường tinh thần liều mạng của Luyện Khí sĩ xuất thân từ võ giả nên đã thất bại trong việc kéo ra khoảng cách. Chân khí trong cơ thể còn chưa kịp hồi nên không thể sử dụng thuật pháp kế tiếp, gã cắn răng lấy một tờ linh phù chụp lên người, dưới chân gã lập tức phát ra một luồng thanh phong nên tốc độ lập tức mau lẹ hơn rất nhiều.
Lý Thanh Sơn liền biết uy lực của thuật pháp tuy mạnh, nhưng tốc độ thi triển không nhanh, nếu đối kháng với Luyện Khí sĩ như gã thì còn tạm được, tốc độ phản ứng của hai bên đều có hạn như nhau, nhưng đối kháng với Luyện Khí sĩ có xuất thân từ võ giả thì ứng phó không nổi.
Luyện Khí sĩ áo xanh kéo ra khoảng cách, trong tay phát ra các quả hỏa cầu khiến trong sân bốc lên sương mù mù mịt. Bỗng một quả hỏa cầu bay tới chỗ Lý Thanh Sơn, hắn đang định né thì một thanh phong đao xuất hiện chém vỡ hỏa cầu, hơi nóng phả vào mặt, thổi cho quần áo Lý Thanh Sơn bay phần phật.
Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn thì thấy một Huyền Lang vệ thu đao vào vỏ, thấy hắn nhìn thì khinh miệt hừ một tiếng.
Trong hơi nước mịt mù, Luyện Khí sĩ áo xám khá chật vật, cả người đều là dấu vết bị đốt cháy, nhưng lại không có chỗ nào là vết thương trí mạng. Y vừa hung ác lại cẩn thận, bám chặt lấy Luyện Khí sĩ áo xanh không hề buông tha.
Ngược lại, Luyện Khí sĩ áo xanh vì mất chân khí mà trở nên hoảng loạn, mà thời gian duy trì của linh phù tạp phẩm cực kỳ ngắn, thanh phong dưới chân gã dần tiêu tan. Hắn vội lấy ra tờ linh phù hạ phẩm.
Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu, thắng bại đã phân. Ngay lúc đầu lấy ra sức mạnh áp đảo đối phương mới đúng, không quả quyết như vậy lại không ra sao. Nhưng hắn cũng có thể lý giải, linh phù dùng một tờ rồi thì thiếu đi một tờ, lúc đầu dùng càng nhiều, lúc sau cơ hội chiến thắng lại càng ít, đến cuối cùng rất có thể chẳng thu hoạch được gì mà lại lãng phí linh phù có giá trị không hề rẻ.
Trong mắt Luyện Khí sĩ áo xám lóe lên lệ quang, chẳng biết từ lúc nào mà trong tay trái y cũng đã nắm một tờ linh phù.
Linh phù vỡ nát, bỗng dưng hóa thành ánh sáng trắng chói lóa khiến người ta không mở mắt ra được, tất cả Luyện Khí sĩ đứng nhìn đều phải quay đầu đi.
Bên ngoài, Lý Thanh Sơn lại nhìn rõ tờ linh phù này chỉ là tạp phẩm, ngoài chuyện làm lóa mắt người khác ra thì không hề có chút lực sát thương nào.
Nhưng Luyện Khí sĩ kia lại hoảng hốt, bởi vì sợ hãi nên thân thể gã hơi cứng đờ ra.
Cao thủ tranh chấp chỉ tranh một đường.
Ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất, mà cùng xuất hiện còn có kiếm quang. Luyện Khí sĩ áo xanh kêu lên những tiếng vô nghĩa, một thanh kiếm sắt lóe lên linh quang đã đâm xuyên cổ họng gã. Trong mắt gã tràn đầy không cam lòng, gã còn vài tờ linh phù chưa kịp sử dụng, nếu ngay từ đầu mà dùng chúng thì kẻ thắng nhất định là gã. Khóe mắt gã tràn ra hai dòng nước mắt, gã bị hối hận và tử vong bao phủ.
Người hầu áo xanh cao giọng tuyên bố:
-Lưu Nhất Minh thắng!
Thậm chí không có nói đến tên của Luyện Khí sĩ áo xanh kia, hoặc là đột nhiên nổi tiếng, hoặc là chết trong vô danh.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú và năng lực quyết đoán trở thành nhân tố chủ chốt để quyết định thắng bại. Lý Thanh Sơn lại càng hiểu được rằng linh phù cũng thế, thuật pháp cũng vậy, tất cả đều để người sử dụng, dê dù có móng vuốt của sói thì cũng vẫn là dê.
Nhưng đáng tiếc là Lưu Nhất Minh không thể nổi tiếng cuối cùng. Ở trận chiến thứ hai, y gặp cao thủ Luyện Khí tầng ba, may là biết thời biết thế nên nhận thua trước mới không có mất mạng.
Dưới bầu trời u ám, mưa phùn lất phất rơi, từng trận đấu được tiến hành. Không phải trận tỷ thí nào cũng có người chết, nếu không địch được thì có thể nhận thua, đối phương không thể bức bách, đây là Ưng Lang vệ đặt ra để giảm bớt tử vong.
Nhưng Luyện Khí sĩ sử dụng dù là linh khí hay thuật pháp thì đều có uy lực quá lớn, gần như người nào cũng là công mạnh thủ yếu, nhiều khi còn không thể nhận thua, một khi trúng chiêu thì chỉ còn đường chết, thắng bại sinh tử chỉ cách nhau một đường.
Đợt tỷ thí thứ hai chấm dứt, bên cạnh sân đã đặt bốn thi thể. Luyện Khí sĩ cao quý cứ không chút hơi thở nằm trong nước bùn, Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy thật ngu xuẩn. Bọn họ vốn có được tất cả những thứ mà người thường cả đời cũng không có được, lại mạo hiểm tranh đoạt nhiều hơn, cuối cùng mất đi tính mạng.
Nhưng hắn chợt nhớ ra mình cũng là như vậy đó thôi, dù sao cũng không thể nói là mình có giấc mộng vĩ đại mà kẻ khác chỉ là dã tâm ngu xuẩn. Hắn không khỏi tự giễu mà lắc đầu.
Nhưng hắn không hề muốn thay đổi dự định của mình, có câu là biết đủ thì thường vui vẻ, đó chẳng qua là kẻ yếu tự an ủi bản thân, là những kẻ đã mất đi động lực sống sót cùng chí tiến thủ. Nam nhi chí ở bốn phương, chí lớn chưa thành thì cái gì mà biết đủ là vui, không ngừng giao tranh tiến thủ mới là cội nguồn của niềm vui, cho dù thất bại chết đi thì cũng không uổng cuộc đời này.
Ý nghĩ quái dị này trong đầu hắn trở thành hư không, khi nhìn vào sân đã không còn trào phúng hay tự giễu nữa mà là thưởng thức, thưởng thức đám Luyện Khí sĩ đã dùng tất cả trí tuệ và sức mạnh của mình quyết chiến sống mái với đối thủ, cầu phần thắng trong hiểm nguy, sống sót dưới bóng ma tử vong, lộ ra sức sống sinh bừng bừng khiến cho cái chết cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể, làm cho cơ thể hắn cũng trào lên chiến ý và đấu chí.
Trác Trí Bá vẫn chú ý đến Lý Thanh Sơn, cảm nhận được sâu sắc ý chí chiến đấu mãnh liệt từ người Lý Thanh Sơn, lại thấy hắn dùng vẻ mặt gần như là tán thưởng nhìn các trận tỷ thí trong sân, điều này thật không tầm thường. Đám Huyền Lang vệ trên lầu vì sự phẫn nộ của mình mà không dám lớn tiếng cười nhạo như mọi khi nữa, nhưng vẫn dùng một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống như đang ngắm lũ thú đấu nhau, mặc dù là bọn họ cũng bước ra từ trường đấu thú đó. Chỉ có Lý Thanh Sơn là thưởng thức trận chiến, khát vọng sát phạt.
Chu Văn Tân cũng đang quan sát Lý Thanh Sơn, thiếu niên này, không, người đàn ông này có khí chất khác xa người thường, tuy rằng đã bị thu liễm lại trông có vẻ bình thường, nhưng nếu có cơ hội sẽ phá thể hiển lộ ra ngoài.
Nhưng cho dù có đặc biệt, cảnh giới không đủ và thực lực không đủ thì cũng uổng phí. Một thiếu niên mười mấy tuổi mà Luyện Khí tầng một, ở trong Gia Bình thành này cũng coi là có thiên phú, nhưng phóng mắt toàn bộ Thanh Hà phủ thì lại là bình thường, cả đời có lẽ cũng chỉ có thực lực làm Huyền Lang vệ, có thể mở ra khí hải coi như là tốt số. Gã liếc Trác Trí Bá một cái, khẽ lắc đầu, lại ở dưới trướng kẻ này chỉ sợ ngay cả nguyện vọng đó cũng rất khó thực hiện được.
Lý Thanh Sơn rất ít khi chân chính tranh đấu với Luyện Khí sĩ, gặp được trận so đấu này hắn thấy được lợi không nhỏ. Các loại thuật pháp chiêu số mới lạ được bày ra trước mắt, hắn chẳng những nhìn mà còn lặng lẽ nghĩ ra đối sách ở trong lòng, về sau nếu gặp phải thì cũng có thể đề phòng được.