Lý Thanh Sơn tách hai tay ra, “Khinh Ba thủ” vốn gần như trong suốt lại đang phát ra ánh sáng xanh thẳm, trên mặt hồ chớp mắt có sóng cả cuồn cuộn dâng lên, một con thủy long gào thét bay ra, tiếp theo là con thứ hai, con thứ ba.
Trong nháy mắt, chín con thủy long xung thiên bay lên, xoáy vòng quấn nhiễu nhào về phía Chúc Liệt.
“Ồ!” Tự Khánh hơi kinh ngạc:“Hắn chẳng qua chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, lại thi triển được ra thủ đoạn như thế!”Lý Thanh Sơn thở ra một hơi dài, chuyện này đã là cực hạn của hắn ở hiện tại rồi, còn may nhờ có Khinh Ba thủ trợ giúp.
Đương nhiên, đây chỉ là cực hạn của tu vi nhân loại.
Hắn thầm nói trong lòng: “Nếu đã chiếm được ưu thế như vậy, nếu ta lại dùng Trấn Ma đồ lục và Phản Ma kiếm, dù thắng cũng không có gì thú vị, lại còn bị lộ con bài tẩy.
Không tin dựa vào một thân pháp khí, còn có Đại Hải Vô Lượng công mà còn không thắng được tên Thôn Hỏa nhân tộc nhỏ nhoi này.
”Chúc Liệt há miệng phun ra liệt hỏa hừng hực, chín con thủy long còn chưa kịp tiếp cận hắn đã bị thiêu thành từng đám sương trắng, tràn khắp mặt hồ.
“Có chút thú vị!”Lý Thanh Sơn không sợ mà còn vui, tay nắn pháp quyết, thuận thế thi triển pháp thuật, vụ khí lập tức trở nên đậm đặc như sữa bò, vươn tay không thấy năm ngón, khí tức của hắn cũng ẩn nấp trong đại vụ, lại có thể rõ rệt thấy Chúc Liệt đang ở nơi nào.
Chúc Liệt lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, xông về phía Lý Thanh Sơn, tốc độ tuy không so được với kiểu xuất quỷ nhập thần của Cố Nhạn Ảnh nhưng cũng nhanh đến kinh người, đinh ba đỏ rực vung mạnh xuống: “Ngươi cho rằng như vậy có thể che lấp cái mùi thối hoắc trên người ngươi à? Chết đi cho ta!”Tay trái của Lý Thanh Sơn nắm chắc lấy xiên nhọn, kéo sang một bên, tay phải đấm một phát vào ngực Chúc Liệt, thủy linh chi lực quấn tròn xoay chuyển như một dòng xoáy.
Chúc Liệt trở tay đấm một quyền, hỏa diễm hung mãnh đụng nát long quyển, ngăn nắm đấm của Lý Thanh Sơn lại.
Hai người ganh sức, nước với lửa kịch liệt va chạm, không phân trên dưới.
Nhưng tính phá hoại của hỏa diễm vượt xa dòng nước, Lý Thanh Sơn cảm thấy hai tay nóng rực, đến hô hấp cũng trở nên nóng hừng hực.
Lồng ngực của Chúc Liệt phập phồng, Lý Thanh Sơn thầm nói: “Không ổn, hắn lại muốn phun lửa!”Hắn dốc hết toàn lực thi triển ra chín con thủy long, bị Chúc Liệt phun một phát bốc hơi hết nên đã biết uy lực của chiêu này rồi, theo hắn thì không nên gọi là Thôn Hỏa nhân tộc, mà nên gọi là Phun Hỏa nhân tộc.
Lý Thanh Sơn chỉ thấy cả người lạnh ngắt, sau đó lại nóng rực.
Lạnh là do giáp mềm trên người chợt sáng lên từng phù văn, kết thành một tầng băng giáp dày đặc.
Mà nóng, lại là do hỏa diễm phun lên trên người.
Chúc Liệt trước thì kinh dị mà sau lại cười gằn, không nghĩ đến Lý Thanh Sơn lại dám cứng rắn đối chọi với hắn, vừa hay mượn cơ hội phát tiết lửa giận trong lòng, phun hỏa diễm càng mãnh liệt, biến thành màu đỏ rực.
Dưới sự thiêu đốt của hỏa diễm, băng giáp nhanh chóng bắt đầu hòa tan, Lý Thanh Sơn vận Đại Hải Vô Lượng công lên, thúc động linh lực, mới kiềm chế được, linh lực lại đang tiêu hao nhanh như gió.
Chúc Liệt đột nhiên khép mồm lại, cúi đầu xuống đâm một phát, cheng một tiếng, trên băng giáp bị rạn nứt một mảng lớn, sừng nhọn đỏ rực càng xuyên vào từng chút một, chẳng qua bao lâu sẽ có thể phá tan tầng phòng ngự này của hắn.
Lý Thanh Sơn khẽ động tâm niệm, từ đai lưng trên eo phóng ra một vòng nước, vừa chạm tới Chúc Liệt đã bao bọc lấy toàn thân của hắn, kết thành một quả thủy cầu.
Thủy cầu kia không phải nước bình thường, cực kỳ nặng nề sệt dính, như là keo nước.
Chúc Liệt lập tức không động đậy được, như con sâu bị dính vào nhựa thông, biến thành Hổ Phách, hỏa diễm cả người đều bị áp chế.
“Quả nhiên mỗi kiện pháp khí này đều có sự trợ giúp không nhỏ đối với chiến đấu, hiện tại nếu dùng Phản Ma kiếm chém một phát, bảo đảm chém bay đầu hắn luôn!”Lý Thanh Sơn nghĩ ngợi chút rồi đánh ra một chưởng, tuy cũng ẩn chứa chưởng lực mênh mông của Bài Vân thức của Bác Thương Hải nhưng so với uy lực đánh bại quân địch của Phản Ma kiếm thì còn kém xa.
Bùm một tiếng, thủy cầu vỡ tan, Chúc Liệt bay ra, băng giáp trên người Lý Thanh Sơn cũng nát thành vụn phấn.
Hóa ra lúc Chúc Liệt bị đánh bay đi đã đâm ra một nhát xuyên qua thủy cầu trúng vào vết nứt trên băng giáp, mà chưởng lực của Lý Thanh Sơn thì phần lớn đã bị khải giáp đỏ rực trên người hắn ngăn lại, chiến ý càng bừng bừng lên.
“Lại đến đánh với ta 300 hiệp!”“Được!” Lý Thanh Sơn quay người nghênh đón, cả người xoáy tròn hóa thành một cái xoáy nước, hung tợn va chạm với một đám liệt hỏa.
Bạch vụ bốc lên nghi ngút, nhìn không rõ thân hình của hai người, chỉ thấy nước lửa bùng lên, bóng người chớp hiện, tiếng va chạm liên miên không dứt, trong nháy mắt không biết đã giao thủ bao nhiêu lần!Diêm Tích Tân rì rầm tự nói: “Chuyện này không đúng lắm!”Cố Nhạn Ảnh nói: “Có gì không đúng?” Diêm Tích Tân nói: “Thuộc hạ tự nhận bản thân đã thấy những đấu đá ngầm giữa những tu hành giả, biểu hiện của Lý Thanh Sơn dũng mãnh phi phàm, vượt xa tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, dù là ta, nếu phải đối chiến với Chúc Liệt như thế cũng khó mà chống đỡ được!” “Sau đó thì sao?” Diêm Tích Tân sắp xếp từ ngữ: “Chiêu số của hắn tinh diệu vô song, mà lợi dụng thời cơ vận dụng pháp thuật pháp khí lại cực kỳ xảo diệu, thuộc hạ cũng tự than bái phục.
”Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:“Mà nếu không phải như thế, chỉ sợ hắn đã sớm bại rồi, hỏa linh mạnh về bộc phát tàn phá, mà thủy linh thì lại thiên về độ bền cùng khôi phục, liều mạng như vậy là cực kỳ bất lợi.
” Cũng như hai quân giao chiến, dù chiến thuật có hoàn hảo đến mấy, nhưng nếu chỉnh thể chiến lược có sai sót vậy thì rất khó thủ thắng.
Cố Nhạn Ảnh gật đầu: “Tính tình của y, đúng là có hơi cương liệt.
”