Ác Đan còn tưởng rằng hắn sợ, cười điên cuồng vài tiếng, ánh mắt hung ác lại dừng lại trên người Hàn Quỳnh Chi, hừ hừ, Hàn gia, sớm muộn gì hắn ta cũng giải quyết sạch sẽ.
Khách mời đã rời đi hết, sắc mặt Tự Khánh trầm xuống, mời Ác Đan và Cổ Chân đến mật thất tiến hành thảo luận.
Tự Khánh nói: "Không nghĩ tới lần này lại xảy ra chuyện bất lợi, Cố Nhạn Ảnh vẫn không dễ đối phó như trước.
""Ta thực sự muốn bóp nát đầu nàng ta ra!" Hai tay Ác Đan siết chặt, suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng cũng biết, chưa cần kể đến thân phận của nàng ta đã không có ai dám động đến nàng, trừ khi là vượt qua ba lần thiên kiếp, chỉ sợ cũng không có ai có thể nói một cách chắn chắn có thể giết được nàng.
Cổ Chân lắc đầu nói: "Theo ta quan sát, Cố Nhạn Ảnh không hẳn là kẻ thù của chúng ta, nàng ta một lòng tu hành, không cảm thấy hứng thú đối với danh lợi quyền thế, thậm chí là nhân nghĩa đạo đức.
Nàng ta làm những điều này, đều là vì muốn nâng cao tu vi của bản thân.
Chỉ cần chúng ta không vượt qua ranh giới, chắc là nàng ta cũng sẽ không chủ động tìm chúng ta gây phiền phức.
"Tự Khánh gật gật đầu: "Tính cách của nàng ta luôn luôn như thế, nếu không phải ta tự tin trận quyết đấu này chắc chắn giành được chiến thắng, ta cũng sẽ không mở yến hội này, các ngươi thấy thủ dạ dưới trướng nàng ta tên Lý Thanh Sơn đó như thế nào?” Ác Đan nói: "Chỉ là một tên nhân tài tự phụ, không biết trời cao đất dày không đáng nhắc đến thôi, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ khiến hắn ta chết không có chỗ chôn!” Cổ Chân nói:“Yên tâm, hắn ta không thể sống sót qua Cửu Phủ Diễn Võ lần này đâu, ngươi cũng không cần ra tay vội vàng, tránh để lại nhược điểm, việc cấp bách hiện giờ là phải đối phó với yêu nghiệt Bắc Nguyệt kia kìa.
"Tự Khánh nói: "Bên cạnh giường há có thể để cho người khác ngáy.
”Lý Thanh Sơn đi theo Hàn Quỳnh Chi tới phủ đệ của Hàn gia ở quận thành, cũng chính là phủ Đại tướng quân ngày xưa, ngẩng đầu lên nhìn thấy, quy mô kiến trúc hùng vĩ nơi đây chỉ xếp sau Như Ý Hầu phủ, cũng là nơi ở của các thế hệ Hàn gia.
Xuyên qua từng tòa lầu các to lớn, đi sâu vào trong phủ đệ, bái kiến nhạc phụ Hàn An Quân.
Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng rạng ngời, khuôn mặt Hàn An Quân vẫn lạnh lùng như trước đây, đứng một chỗ không tùy tiện nói cười, giống như một người sắt, nghe Hàn Quỳnh Chi nói về những việc xảy ra tại yến hội, rồi nói: "Tiền đồ của ngươi rộng lớn, không nên đối đầu trực diện với Ác Đan, có thể nhẫn nhịn được sự nhục nhã, mới là đại trượng phu, nếu không cũng chỉ là hạng người hữu dung vô mưu.
” Lý Thanh Sơn nói:“Tướng quân yên tâm, có sự chiếu cố của Cố thống lĩnh, có cho hắn cũng không dám làm bậy.
"Hàn An Quân trầm mặc một lát: "Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ trở thành đại tướng quân của Như Ý quận.
” "Cái gì cơ?"Lý Thanh Sơn hơi cả kinh, nhưng suy nghĩ một lát cũng cảm thây hợp tình hợp lý, vị trí đại tướng quân cũng không phải cha truyền con nối, sau khi Hàn An Quốc chết, tất nhiên phải có người thay thế, nếu như Tự Khánh có thể tranh được vị trí Như Ý Hầu, dựa vào thực lực của Ác Đan thì hoàn toàn đủ tư cách tranh vị trí đại tướng quân này.
Hắn áy náy nói: "Ta không nghĩ tới sẽ liên lụy đến Hàn gia.
"Hắn là Xích Ưng thống lĩnh, Ác Đan không dám làm bậy, nhưng Hàn gia lại phải chịu sự kiềm chế của hắn ta.
"Ta chỉ muốn nhắc ngươi sau này làm việc không nên xúc động, Hàn gia không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu, hơn nữa cho dù không có ngươi, vì vị trí đại tướng quân, Ác Đan cũng sẽ không từ bỏ ý đồ này, nhưng muốn lấy được miếng hổ phù này, lại không dễ dàng như vậy.
” Hàn An Quân nói xong, lấy ra một miếng hổ phù có hình dạng giống như một đầu hắc hổ, chiều dài không quá một thước, điêu khắc cũng không tinh tế lắm, rất có vài phần lấy mẫu, nhưng bộ dạng lại vô cùng hung mãnh.
Giống như Sơn Hà Ấn của Như Ý Hầu, miếng hổ phù này là biểu tượng của đại tướng quân, cũng là vật truyền thừa từ đời này qua đời khác của Hàn gia.
Mặc dù vị trí đại tướng quân không phải cha truyền con nối, nhưng Hàn gia khai chi tán diệp, có phương pháp giáo dục con cháu, thường thường không cần đợi đến khi đại tướng quân đời trước qua đời, trong gia tộc có thể xuất hiện một người thừa thích hợp kế.
Cứ như vậy, toàn bộ đệ tử binh gia trong Như Ý quận đều là người có xuất thân từ Hàn gia, vậy nên miếng hổ phù này vẫn ở lại Hàn gia, giống như bảo vật gia truyền.
Là một vị gia chủ nhận được tín nhiệm, nếu Hàn An Quân làm mất miếng hổ phù này, chính là có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Cho nên dù Lý Thanh Sơn có đắc tội với Ác Đan hay không cũng không quan trọng, hắn ta vẫn luôn coi Hàn gia như cái gai trong mắt.
Lý Thanh Sơn nhíu mày nói: "Tại sao Tu vi Trúc Cơ lại có thể thừa kế vị trí đại tướng quân?” Hàn An Quân nói: "Sau khi ngươi rời đi, ta cũng đi xa một chuyến, tới Nam Khu thành bái kiến đại tướng quân vương.
Đại tướng quân Vương nhớ tình nghĩa xưa, không đồng ý để Ác Đan thừa kế vị trí đại tướng quân mà có ý định để lại cho Hàn gia ta.
Tạm thời áp việc này xuống, hiển nhiên Ác Đan không dám động vào Hàn gia.
”Lý Thanh Sơn cười nói: "Đó là đương nhiên.