Hàn Quỳnh Chi tỉnh lại từ trong cơn mơ, phát hiện Lý Thanh Sơn đã không còn ở bên cạnh, không kìm được mà tiu nghỉu, khoác áo đứng lên, đi ra ngoài động phủ, từ xa nhìn thấy hắn đang đứng trong cái hồ nhỏ trong mảnh rừng núi xa xa.
Nước hồ trở nên trơn phẳng như gương, không có một gợn sóng.
Hàn Quỳnh Chi chỉnh lại y sam, đến bên bờ hồ, "Mới sáng sớm ra ngươi đã ở đây làm gì vậy?"Lý Thanh Sơn cười nói: "Mới sáng sớm á, ngươi đã ngủ cả một ngày rồi.
" Sâu trong hồ nước dưới chân hắn, có một cái bóng đỏ rực lướt qua đáy hồ, hắn phân thần khống chế phân thân, thu liễm toàn bộ khí tức, bơi về phía cửa hồ.
Với tu vi của Hàn Quỳnh Chi thì tự nhiên khó mà phát giác ra được.
Hàn Quỳnh Chi nhìn sắc trời, rồi mới phát hiện ra lúc này đã là hoàng hôn, nhớ tới những triền miên đêm qua, không khỏi đỏ cả mặt, nàng thật sự đã hao hết một chút tinh lực cuối cùng trên người, lại không đơn giản là bởi vì dục vọng tích lại sau vài năm biệt ly, càng có sự âu lo bất an không thể nói rõ bằng lời.
"Sao vậy, nhìn mất hồn mất vía vậy, vẫn đang nghĩ về những lời không may kia của cha ngươi à? Tối qua không phải vẫn rất có tinh thần sao?" Lý Thanh Sơn đi lên nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ái muội cười nói.
Cùng lúc đó, sai khiến phân thân rời khỏi cái hồ nhỏ đã tăng tốc độ, rất nhanh đã đi vào một con sông lớn, đó đã là một trong số những thủy vực mà Lý Thanh Sơn luyện hóa.
Thủy thần ấn phóng ra thần quang, lại một lần nữa liên kết với rất nhiều thủy mạch khác.
Kính tượng phân thân không dừng lại, mà lại tiếp tục tăng tốc, bơi về phía Thanh Hà phủ.
Rời đi lâu như vậy, cũng không biết là đám thủ hạ Dạ Du nhân kia thế nào rồi rồi, hai tỷ muội Dạ Lưu Tô và Dạ Lưu Ba sống như thế nào.
Nhớ về những kỷ niệm thân thiết với các nàng trong quá khứ, vẫn luôn có cảm giác đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, đương nhiên, đoạn thời gian này đối với người tu hành mà nói thì thật ra cũng không tính là quá lâu.
Tuy cũng từng có chút tình cảm nam nữ, một khi biệt ly, liền chỉ chuyên tâm vào truyện trước mắt, rất ít khi hồi tưởng lại quá khứ.
Y như mấy câu mà Ma Bố Y đã từng nói, tinh lực của một người luôn là có hạn, phần lớn thời gian hắn đều dùng để vùi đầu vào tu hành hoặc là ngước nhìn cửu thiên, về những chuyện nhi nữ tình trường thì không thể quá phân tâm được.
"Tối qua ngươi quá đáng lắm đó!" Hàn Quỳnh Chi trách yêu, cấu mấy phát vào eo Lý Thanh Sơn.
Đêm qua sau khi cuồng hoan, hoàn toàn đắm chìm trong bể dục vọng, để mặc hắn muốn gì làm nấy.
Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn, "Ngươi không thỏa mãn được vi phu, thì đừng trách vi phu đi tìm người mới nha!" Đêm qua một phen triền miên, dục vọng vẫn chưa hoàn toàn phóng thích, lúc này lại ôm ấp lấy thân thể yêu kiều, dục niệm lại dâng lên, một nơi nào đó trên thân thể ngay lập tức biến hóa.
Lý Thanh Sơn vốn nghĩ rằng nàng sẽ tức giận, ép hắn thề đời này sẽ không có người phụ nữ thứ hai giống như quá khứ, không nghĩ đến nàng lại đẩy bản thân ra: "Ngươi tự đi Vân Vũ lâu mà tìm vui, đừng có tới làm phiền ta, ta không rảnh để làm mấy chuyện này với ngươi, ngươi cứu Thu đại lâu chủ, đảm bảo nàng sẽ không thu linh thạch của ngươi , đệ tử trong phái cũng mặc ngươi tuyển chọn, nói không chừng còn chịu tự mình tiếp đãi ngươi!" Lý Thanh Sơn không biết sau khi kỳ thủ tang cho Hàn An Quốc kết thúc, Hàn An Quân đã bắt ép Hàn Thiết Y nạp nhiều tì thiếp, bởi vì không phải là chính thức lấy vợ nên cũng không tính là vi phạm quy củ thủ hiếu ba năm, cố gắng hết sức để sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường vì Hàn gia.
Lý Thanh Sơn lại có chút ngại ngùng: "Ngươi đừng nghĩ bậy, ta chỉ là hứng lên nhất thời mà thôi, lại không phải thật sự có ý gì với nàng ta cả.
""Hừ, nam nhân!" Hàn Quỳnh Chi hoài nghi đầy mặt.
Lý Thanh Sơn nghĩ ngợi liên miên trong lòng, Thu Hải Đường thật sự là một vật báu, nếu như nhất định phải lấy thân báo đáp thì hắn hơn nửa là rất khó cự tuyệt.
Nhưng loại chuyện này, nếu thật sự muốn nói là sung sướng thỏa mãn nhất thì nhất định phải là Chu hậu La Ti.
Đang nghĩ vậy thì trên bụng trúng ngay một quyền của Hàn Quỳnh Chi, Lý Thanh Sơn cũng biết điều mà giả vờ tỏ ra đau đớn, rồi lại lưu luyến mấy hôm ở động phủ của Hàn Quỳnh Chi, sau khi xác định lần hẹn tiếp theo xong thì liền quay về Thanh Hà phủ thành, đi tìm một người.
Người này cũng có thiên phú dị bẩm, tinh thông thủy tính, hơn nữa có lẽ còn lớn lên ở trong nước.
Lý Thanh Sơn đến Liên Nhạc sơn mạch trước, gọi mấy tiếng trước cửa động phủ của Như Tâm, không có ai trả lời liền ngẫm nghĩ: "Chắc là nàng đang ở Bách Gia kinh viện đi!" Quay người đi về động phủ của mình, nhìn lên hai chữ "Thanh Tiểu" kia, không khỏi than thở, "Không biết Tiểu An sống ở Thiên Long thiền viện thế nào rồi?"Tuy thân thể hắn đã quay lại Thanh Hà phủ, nhưng lại có một bộ phận tâm trí để lại ở Thiên Long thiền viện.
Hồi tưởng lại quá khứ, ngẫm nghĩ về tương lai, nhất thời trong lòng rối như tơ vò, không thể kìm nén lại được.
Thở dài một hơi, đè nén tâm tình xuống, hiện tại nàng hẳn là đang nỗ lực để đột phá Thiên kiếp lần hai, tin rằng không qua bao lâu là sẽ có thể gặp lại, bản thân mình cũng phải chuyên chú tu hành, không thể yếu kém hơn nàng được.