Chương 118: Phúc Lợi Tốt Nhất - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 118: Phúc Lợi Tốt Nhất
Mặc dù là Điêu Phi, Luyện Khí tầng ba, thì lòng bàn tay cũng thấm ra mồ hôi lạnh. Trong vòng ba bước mà chống lại kẻ địch như vậy, vốn chẳng có thời gian kích phát linh phù. Hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi không có trở mặt với Lý Thanh Sơn. Dưới sự dẫn dắt của người hầu áo xanh, ba người đi lên trên lầu. Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ tự giác đi theo sau Lý Thanh Sơn, sau đó xuyên qua hành lang thật dài, mười mấy tên Huyền Lang vệ đều tránh đường ra. Lý Thanh Sơn thấy rõ trong bọn họ có nam có nữ, có thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng cũng không ít trung niên, thậm chí là người già cả.
Bọn họ cũng đang quan sát Lý Thanh Sơn. Trong ngày mưa u ám này, các loại biểu cảm ở trong lòng Lý Thanh Sơn đều trở nên mơ hồ, hắn không có tâm tình nhớ kỹ mà chỉ yên lặng đo thực lực của bọn họ. Luyện Khí tầng ba chiếm đa số, tầng hai và tầng bốn thì ít, không thấy Luyện Khí sĩ tầng năm, kết luận là ở nơi này không có người nào đáng để hắn chú ý.
Thực lực là tấm danh thϊếp tốt nhất của Luyện Khí sĩ. Trong lúc lơ đãng, Lý Thanh Sơn cũng học được cách dùng thực lực để đánh giá một người. Hắn đi thẳng đến trước mặt Trác Trí Bá và Chu Văn Tân, hơi thở hùng mạnh tản ra từ trên người hai người kia khiến người khác không thể xem thường.
Trác Trí Bá nhìn lướt qua ba người, rồi dừng lại trên mặt Lý Thanh Sơn thì cười đầy hòa ái và nói:
-Chúc mừng các ngươi! Từ hôm nay trở đi, các ngươi đã thành thành viên của Ưng Lang vệ, làm rất tốt… Một lát nữa là yến hội chào mừng, Tiểu Cát, dẫn bọn họ đi lĩnh đồ.
-Vâng, thưa thống lĩnh!
Một tên Luyện Khí sĩ nhỏ bé nhanh nhẹn lên tiếng trả lời. Mặt gã trông hơi trẻ con, nhưng lại để râu nên trông khá buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.
Chu Văn Tân nói:
-Trác thống lĩnh, ta không quấy rầy nữa, cáo từ trước.
Gã cũng không nhắc đến chuyện linh thạch, vì gã biết sau khi trở về rồi Trác Trí Bá sẽ đưa linh thạch đến tay hắn. Lúc này ở trước mặt một đám Huyền Lang vệ mà ép hỏi thì thật không nể mặt người ta.
Trác Trí Bá giả bộ giữ lại một lúc rồi khách khí tiễn Chu Văn Tân xuống lầu. Trước khi đi, Chu Văn Tân vẫn không quên nói với ba người Lý Thanh Sơn:
-Đúng rồi, đừng quên đến huyện nha báo một tiếng.
Trên danh nghĩa là tri huyện vẫn là người thống trị cao nhất ở thành Gia Bình này, có quyền điều khiển Ưng Lang vệ và hỗ trợ thống trị, cho nên mỗi một lần tăng thêm một vị Ưng Lang vệ đều phải đến huyện nha báo danh. Ưng Lang vệ tuy có quyền giám sát nhưng cũng không thể trực tiếp chống lại mệnh lệnh của tri huyện, dùng quan hệ này để chế ước lẫn nhau. Trên thực tế ai mạnh ai yếu thì còn phải xem thực lực và thủ đoạn của nhau.
Mặc dù đây là nói với ba người nhưng ai cũng có thể cảm nhận được đây là cố ý dặn dò Lý Thanh Sơn. Chu tri huyện rất hứng thú với người này.
Dưới sự dẫn đường của “Tiểu Cát”, cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng có thể xâm nhập vào trong Ưng Lang vệ. Những tòa đình đài lầu các tinh xảo xa hoa như nơi ở của đám vương tôn quý tộc mà không phải một tòa nha môn. Những người hầu áo xanh gặp được trên đường đều không có chút kiêu căng nào, ai nấy đều một mực cung kính.
Tiểu Cát rất biết cách nói chuyện, dọc theo đường đi gã đã giới thiệu tên và chức năng của các kiến trúc, các loại chuyện cũ chuyện xưa, lại không ngừng tò mò hỏi xem Lý Thanh Sơn đã luyện ra như thế nào.
-Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lý Thanh Sơn cười nói, hắn đã biết “Tiểu Cát” tên là Cát Kiện, tuổi thật đã ngoài ba mươi. Đối phương có thể hòa thuận như thế chắc chắn không thể không liên quan đến chuyện mình vừa bày ra thực lực ban nãy, tuy vẫn có phòng bị nhưng được người đối đãi ngang hàng vẫn luôn là một chuyện rất thoải mái.
Cát Kiện nói:
-Hiện giờ người luyện thứ này cũng không thấy mấy. Tàng Thư lâu có vài pháp môn Luyện Thể nhưng cũng sắp mốc meo hết cả rồi, không ngờ uy lực của nó lại lớn đến thế, ngay cả ta cũng muốn luyện một lần xem sao, đến lúc đó cậu nhớ dạy ta đấy nhé.
Gã cũng chỉ nói vậy, Luyện Thể sĩ tuy có vẻ như là ngang hàng với Luyện Khí sĩ, nhưng chẳng qua là người luyện thể tự dát vàng lên mặt mình mà thôi chứ chẳng phải nghề nghiệp ẩn dấu hùng mạnh gì. Cũng giống như thần thông Cửu Ngưu Nhị Hổ của Đạo gia vậy, bất cứ công pháp nào thất truyền thì phần lớn đều là vì lỗi thời.
So với uy lực mạnh mẽ thể hiện ra khi chiến đấu, tệ đoan của phương pháp luyện thể có rất nhiều. Mỗi một con đường đều có vô số người đi trước tổng kết lại kinh nghiệm. Nhưng Lý Thanh Sơn không phải là người, thành ra hắn không cần phải tuân theo con đường của đám “Người” đi trước đó.
Đi sâu vào trong núi, bước vào một tòa lầu đá dựa lưng vào núi kia, Cát Kiện mang theo ba người đi qua tầng tầng cửa đá. Mỗi một cửa đá đều khắc đầy phù văn, dù là linh khí cũng không thể phá tan. Nơi đây chính là kho của Ưng Lang vệ.
Đối với Ưng Lang vệ mà nói, bất cứ vàng bạc tài bảo nào đều không đáng để canh giữ như vậy, trừ phi đó là linh vật.
Cát Kiện lựa chọn ỗi người một bộ trang phục Huyền Lang từ trong kho trước. Lý Thanh Sơn khẽ vuốt qua chất liệu nhẵn bóng này, nghe Cát Kiện giới thiệu mới biết đây được chế ra từ Ô Tàm Ti, có thể phòng cháy tránh nước, kình nỏ bắn cũng không xuyên. Đây xem như là bộ quần áo tốt nhất mà cả hai đời này hắn được mặc. Nhưng hắn cũng không để ý nhiều cho lắm, bằng bộ da ngưu ma của mình, hắn vốn không sợ cường cung kình nỏ nào.
Nếu đây là lợi ích khi gia nhập Ưng Lang vệ thì đúng là làm cho người ta phải thất vọng. Nhưng Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ lại không có chút thất vọng nào, bọn họ ôm lấy y phục Huyền Lang kia như trân bảo, trong đầu thì miên man bất định.
Trong lòng Tiền Dung Chỉ thì vừa oán độc vừa mừng như điên, nếu mặc bộ quần áo này trở lại thành Cổ Phong, mấy lão già kia sẽ càng thêm tôn kính nàng ta, mà tất cả kẻ đã đắc tội nàng, khinh thường nàng đều phải trả cái giá thật đắt.
Mối thù của nàng ta với người thân của mình còn sâu hơn mối thù Lý Thanh Sơn gϊếŧ chết người thân hơn mấy chục mấy trăm lần.
Ngay sau đó Cát Kiện lấy ra một thứ hoàn toàn thu hút sự chú ý của ba người. Ngay cả Lý Thanh Sơn cũng phải chờ mong. Đó là ba chiếc Bách bảo nang rất tinh xảo, hoàn toàn không giống cái thứ rách nát trong tay hắn kia.
Cát Kiện giao Bách bảo nang cho ba người:
-Trong có rất nhiều thứ, đó đều là quà nhập môn.
Lý Thanh Sơn rót linh lực vào trong, cảm thấy không gian Bách bảo nang to tầm một cái thùng lớn, còn lớn hơn không gian của chiếc Bách bảo nang cũ rách lấy được từ chỗ Tiền Dung Danh gấp bội, có thể để được đao kiếm binh khí. Cuối cùng cũng có thể nhét “Thảo Tự Kiếm Thư” kia vào.
Bên trong Bách bảo nang còn có một lọ đan dược nho nhỏ, bên trong đựng ít nhất ba mươi viên Ngưng Khí hoàn, mỗi một viên đều chỉ to bằng hạt đỗ tương, nhưng viên nào viên nấy đều rất tròn và trong suốt với linh khí phi phàm, dược lực còn hơn nhiều Ngưng Khí hoàn bình thường. Ngoài ra còn có ba tờ linh phù hạ phẩm.
Điều khiến Lý Thanh Sơn cảm thán là Ưng Lang vệ quả nhiên giàu nứt đố đổ vách, không hổ là cơ quan có quyền lợi bậc nhất của quốc gia, phúc lợi thật sự quá tốt. Nhiều Luyện Khí sĩ dù liều mạng cũng muốn gia nhập vào đây như vậy, quả nhiên không phải là không có nguyên nhân.
Hắn lại quay sang nhìn Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ bên cạnh, thấy bọn họ cầm Bách bảo nang của mình, ai nấy đều rất vui mừng.
Nhưng thế vẫn chưa hết, Cát Kiện lại dẫn ba người tới kho vũ khí, liên tục mở ra ba cánh cửa đá. Khi cửa đá cuối cùng mở ra, linh quang chói lóa hiện lên làm cho Lý Thanh Sơn hoa mắt.
Ở trong kho vũ khí to như vậy bày đủ loại vũ khí binh khí, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, cần gì có nấy. Linh quang lóe lên như ánh sao, mỗi một món đều là linh khí.
-Sao nơi này lại có nhiều linh khí như vậy?
Lúc này Tiền Dung Chỉ nhìn thấy số linh khí còn nhiều hơn cả số linh khí mà nàng ta nhìn thấy trong đời. Nàng lớn lên ở thành Cổ Phong, cảm thấy Tiền gia chính là đại gia tộc đệ nhất trong thiên hạ, là con quái vật to lớn không thể đánh đổ, nhưng đi vào Ưng Lang vệ rồi nàng mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Cát Kiện giải thích:
-Nhiều năm nay, chúng ta gϊếŧ không ít kẻ địch, cũng không ít Luyện Khí sĩ, đoạt được linh khí của bọn họ nhưng không sử dụng nên cống hiến lên để đổi thành công huân, tất cả đều quẳng vào đây.
Lý Thanh Sơn nói:
-Công huân là gì?
Cát Kiện liền kiên nhẫn giải thích. Thì ra công việc của Ưng Lang vệ cũng không bận rộn, mỗi tháng chỉ cần đi giải quyết mấy vụ án, lúc khác đều có thể hoạt động tự do, muốn ở trên núi luyện khí hay ra ngoài du ngoạn đều được, cực kỳ thoải mái nhàn nhã.
Mà ở trong Ưng Lang vệ thì hoàn toàn là do thực lực định đoạt, cố gắng làm nhiệm vụ mà thực lực không đạt thì cũng không được thăng chức. Vì kích phát lòng nhiệt tình làm nhiệm vụ của mọi người, Ưng Lang vệ đã thiết lập chế độ công huân, mỗi khi xử lý xong một vụ án là có thể đạt được công huân tương ứng, có thể dùng để đổi đan dược linh phù linh khí.
Hơn nữa trong Ưng Lang vệ không phát bạc, một lượng bạc cũng không có, nhưng mỗi tháng sẽ phát mười viên Ngưng Khí hoàn để luyện công.
Lương cao, phúc lợi cao, tự do cao, làm nhiệm vụ còn có thưởng, đi tới đâu cũng được người kính sợ, ngoài thủ trưởng hơi khó chịu với mình ra thì đây đúng là công việc hoàn mỹ. Nhưng khó chịu thì khó chịu, dám phái người tới cướp đồ của ta thì xứng đáng phải khó chịu. Nếu như bởi thế là sinh ra ác ý, kia đi đêm cũng phải cẩn thận, kẻo rơi vào độc thủ của yêu ma.
Lý Thanh Sơn bật cười, làm cho Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ đều cảm thấy không rét mà run.
Cát Kiện nói:
-Mỗi người chọn một món để làm binh khí tùy thân! Nếu không tin tưởng vào ánh mắt mình thì ta đề nghị hãy chọn Liễu phong đao đi, các ngươi hãy nhanh chút để chúng ta còn đi xem phòng ốc.
Ba người lập tức vội vàng lựa chọn. Lý Thanh Sơn vốn muốn chọn một vũ khí hạng nặng, càng nặng càng tốt, vốn đã nhìn trúng một chiếc búa lớn rồi, nhưng nghĩ thế nào hắn lại trực tiếp đi tới giá binh khí phía tây lựa chọn một thanh Liễu phong đao. Hắn rút đao ra khỏi vỏ, vân văn chi chít, hàn quang lạnh lẽo, vừa nhìn là biết nó chưa từng được sử dụng. Lưỡi đao có khắc phù văn, chỉ cần rót chân khí vào đó là có thể thả ra phong đao phong nhận, có thể gọi nó là một món linh khí hạ phẩm được chế tác rất hoàn mỹ.
Cát Kiện giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng sự lựa chọn của hắn. Lý Thanh Sơn cười đáp lại, cũng cực kỳ vừa phòng với thanh Liễu phong đao này, nhưng không phải là không tin tưởng vào ánh mắt của mình. Khi nào cần dùng loại vũ khí gì cũng cần có chú ý riêng, hiện giờ hắn đã không còn giống khi phải đi san bằng Hắc Phong trại nữa.
Vũ khí quá lớn sẽ không để được vào trong Bách bảo nang, không thể mang theo bên người, thật sự không tiện chút nào. Ban đầu hắn lập nghiệp từ đao pháp, nay vừa vặn trở về với đao pháp. Hơn nữa hiện giờ hắn thiếu thủ đoạn công kích từ xa, Thảo Tự Kiếm Thư không thể tùy ý bày ra cho người khác thấy, Liễu phong đao cũng mang pháp thuật của phong đao, cho nên rất hợp với ý hắn.
Điêu Phi và Tiền Dung Chỉ cũng tự chọn xong binh khí. Điêu Phi cũng chọn một thanh Liễu phong đao, mà Tiền Dung Chỉ lại coi trọng một thanh Phân Thủy thứ.