Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1181 - Chương 1190: Người Tốt

Chương 1190: Người Tốt

Như Tâm nhún vai bất lực: "Sư phụ nói rồi, nếu hắn đã ở trên Nhân Tâm đảo thì chính là bệnh nhân của Y gia, chúng ta phải phụ trách đến cùng.

"Hai người sóng vai đi ra, Lý Thanh Sơn hiếu kỳ nói: "Trị bệnh cứu người mà thôi, làm gì phải lén la lén lút thế này.

""Đương nhiên là sợ người nào đó tới gây phiền phức rồi, người ta hiện tại đã là đồ đệ của Cố đại thống lĩnh, tiền đồ vô lượng.

Nếu nàng biết được Sở Thiên vẫn có khả năng được chữa khỏi, kiểu gì chẳng đến dò la xem.

"Lý Thanh Sơn cũng cho là đúng, với thủ đoạn hiện tại của Tiền Dung Chỉ, đừng nói Sở Thiên đang sống dở chết dở, dù là đang sống nhăn răng e rằng cũng không phải là đối thủ của nàng, không khỏi đi về phía Sở Thiên, "Các ngươi vẫn luôn thử cứu trị hắn?""Đúng vậy, đã nghĩ không ít biện pháp.

""Hao phí nhiều tâm sức như vậy cứu một tên ngốc, thật là không đáng.

""Cứ cho là để nghiên cứu y đạo đi! Hơn nữa nếu hắn thật sự có thể tỉnh lại, cũng chưa chắc đã ngốc nghếch, nói không chừng vụt một cái lại thông minh hơn cả ngươi, chú ý đến nước ở bên trong rồi chứ? Không thấy có chút quen mắt à?""Cái này là.

Ức thủy! Các ngươi muốn làm cho hắn khôi phục ký ức của tiền thế sao?" Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ ra, có thể nói là hắn có ấn tượng sâu sắc với công dụng của ức thuỷ: "Nhưng thứ này có công hiệu lớn như vậy sao?""Ừ, tăng thêm liều lượng đó, chẳng qua có lẽ cũng không có tác dụng gì.

Ta đã tra qua không ít sách, việc thiên nhân khôi phục ký ức tiền thế cũng có không ít, chẳng qua đó đều là khi tu vi của bản thân đã đạt đến một mức nhất định, chữa ngựa chết như ngựa sống, tìm sống trong chết không chừng.

" "Dù sao ý thức của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, nếu không tìm lại được những chuyện xưa cũ thì dù có tỉnh lại cũng sẽ như ngươi nói, trở thành một tên ngốc thật sự, đến ăn uống vệ sinh cũng không biết.

"Lý Thanh Sơn quay đầu nói: "Có thể thành công ư?" Như Tâm lắc lắc đầu: "Ai biết được chứ! Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói!" Cũng không để ý đến Hoa Từ, gọi Lý Thanh Sơn một câu rồi đi ra ngoài luôn.

Lý Thanh Sơn lại nhìn Sở Thiên một chút, vung tay cáo biệt, đang định quay người rời đi.

Đôi mắt của Sở Thiên bỗng nhiên mở ra, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, ánh mắt vô cùng cố chấp, cũng không hề nháy lấy một cái.

Lý Thanh Sơn lớn tiếng nói: "Nè nè, hắn tỉnh rồi!"Như Tâm đã đi vào thông đạo, đầu cũng không quay lại mà nói: "Chỉ là phản ứng ngắt quãng của cơ thể mà thôi, nhanh đi thôi, đừng có lề ma lề mề thế nữa.

"Lý Thanh Sơn nhìn kỹ lại, ánh mắt của Sở Thiên thần ngơ ngẩn vô thần, qua một hồi lại từ từ khép lại.

Không khỏi bĩu mỗi, dùng thần niệm truyền âm nói: "Tuy tên nhóc nhà ngươi đắc tội ta không ít, rơi vào bước đường này cũng coi như đáng đời, nhưng ta vẫn chúc ngươi có thể khởi tử hồi sinh, khà khà, ta thật là một người tốt, xem ra đã lĩnh ngộ được mấy phần chân lý 'Thượng thiện như nước' rồi.

"Lý Thanh Sơn quay người đuổi theo Như Tâm, lại không biết rằng, thanh âm này đã khuếch tán ra sâu trong thức hải của Sở Thiên, đã gợi lên một gợn sóng trong một đầm nước chết.

Hoa Từ và Như Tâm cũng từng thử dùng loại thủ đoạn này để gọi tỉnh Sở Thiên, trước nay chưa từng có hiệu quả gì.

Sức mạnh của thần niệm của Lý Thanh Sơn thì dù là tu sĩ Kim Đan cũng chưa hẳn đã so được, Như Tâm và Hoa Từ càng là kém xa lắc.

Hoa Từ lại quan sát Sở Thiên một hồi, lắc lắc đầu, có bao nhiêu thủ đoạn có thể dùng hắn đều đã dùng hết, tuy Y gia còn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng với tu vi của hắn thì chỉ có thể làm đến thế này thôi, hắn cũng không phải lão ngoan cố, nhất định phải cứu tỉnh Sở Thiên cho bằng được, có câu nói là "Y trị bất tử bệnh", tận lực mà làm là được rồi.

Sảnh đường ảm đạm xuống, Hoa Từ cũng đi ra cửa, ánh sáng trắng ngà hai bên đường cũng tắt dần theo bước chân của hắn.

Sau cùng chỉ còn lại ức thuỷ trong bồn pha lê đang phát ra những đốm sáng xanh nho nhỏ, Sở Thiên chìm nổi trong đó, vẫn không hề động đậy như cũ.

Đương nhiên, hiện tại Hoa Từ vẫn không biết rằng, bọn hắn kiên trì trị liệu lâu như vậy không phải hoàn toàn vô dụng.

Lý Thanh Sơn và Như Tâm đến phòng luyện đan của nàng, lấy Tiêu Ngọc lô ra quăng cho nàng, "Nè!"Mắt Như Tâm sáng vụt lên, đối với người có sở trường luyện đan, một cái lò đan như thế này thật sự là nằm mơ cũng muốn có.

"Đây là Tiêu Ngọc lô!""Sao ngươi biết vậy? À, ngươi cũng đến Kim Qua tiệm trong quận thành xem qua rồi chứ gì!"Lý Thanh Sơn nhớ lại Kim Qua tiệm chính là một cửa hàng, Tiêu Ngọc lô này vốn chính là một trong những mặt hàng ở đó.

Như Tâm cực sở trường luyện đan, vì để đề cao hiệu suất luyện đan, tự nhiên cũng không ít khảo sát các loại lò đan có thể mua được ở chợ, Tiêu Ngọc lô này chính là lò đan tốt nhất mà nàng có thể tìm được, chẳng qua giá trị của nó thực sự là quá cao.

Tuy nàng giúp Lý Thanh Sơn luyện đan, mấy năm nay cũng tích góp được một khoản tài nguyên, nhưng những đan dược quý giá kia cũng không thể bán ra đơn giản như vậy được, đặc biệt là nguyên tài liệu của chúng phần lớn đều là linh thảo dưới lòng đấy, càng không dám bán ra quy mô lớn.

Nàng vui vẻ cầm lấy Tiêu Ngọc lô chơi đùa: "Đây là tặng cho ta à!"Lý Thanh Sơn nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là cho ngươi xem qua thôi, sau đó ta sẽ thu lại.

""Quá tốt rồi!"

Bình Luận (0)
Comment