Chương 121: Giận Đánh Hoa Khôi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 121: Giận Đánh Hoa Khôi
Lý Thanh Sơn không hề khách khí đẩy tay mụ ra, Cát Kiện lại nói:
-Nếu muốn bọn ta chiếu cố thì phải xem năng lực của bà rồi!
-Yên tâm đi, ở đây đều là tốt nhất! Phù Dung cô nương đợi đã lâu rồi, hôm nay nàng ấy không chịu tiếp bất kỳ vị khách nào, chỉ đợi ba vị thôi, đâm ra không biết là đã đắc tội với bao nhiêu người nữa.
Lúc này, dường như chứng minh lời mụ ta nói, một tên đàn ông gầy yếu khóc hô chạy đến nắm lấy cánh tay tú bà:
-Ma ma, đêm nay ta nhất định phải gặp được Phù Dung, bà muốn gì ta cũng cho.
Nhưng gã lập tức bị hai hộ vệ với thân thể cường tráng, ít nhất là thân thủ nhị lưu xách ra ngoài.
Mà nghe nói ba người được Phù Dung kia tiếp đãi thì tất cả đám đàn ông đều trông rất hâm mộ, ngay cả người lãnh đạm như Điêu Phi cũng phải tò mò.
Tú bà vừa la hét vừa liếc mắt đưa tình với Cát Kiện. Điêu Phi khi thì lắng nghe, khi thì nhìn nam nữ trong sảnh, có quá nhiều thứ để mà nhìn. Y khổ tu trong môn phái đã lâu, cảnh tượng như vậy đúng là không dễ gì mà gặp.
Lý Thanh Sơn thì ngẩng đầu lên nhìn, kết cấu của Vân Vũ lâu là kiểu giếng cười, không khó để có thể nhìn thấy trên đỉnh lâu có vẽ một bức bích họa Ngọc Nữ Phi Thiên. Hành lang dài vòng từ trên xuống dưới, khắp nơi đều là tiếng ca múa. Tầng dưới cùng nhiều khách nhất, bọn họ ôm những cô gái diêm dúa lẳиɠ ɭơ thấp kém nhất, mùi tìиɧ ɖu͙ nóng bỏng như muốn lật tung cả mái lâu lên.
Lý Thanh Sơn bỗng như thấy ngọc nữ trong tranh khẽ động, mị hoặc chúng sinh. Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì thấy đó là bức họa bình thường? Chẳng lẽ là ảo giác?
Phòng chữ Thiên số một, tức là tầng cao nhất của Vân Vũ lâu, chuyên phục vụ khách quý. Ba tên Luyện Khí sĩ của Ưng Lang vệ được nhiên được gọi là khách quý.
Dưới sự dẫn đường của tú bà, bọn họ đi lên từng tầng một. Mỗi khi qua một gian phòng, với thính lực hơn người, Lý Thanh Sơn đều nghe được tiếng nam nữ hoan ái rất rõ ràng, khiến người ta đỏ mặt.
Bọn họ ngồi lên những chiếc nệm tơ vàng xa hoa, nghe tiếng đàn sáo vang lên từ sau rèm, thật động lòng người. Bỗng nhiên một đám vũ cơ như những đóa hoa tươi đến hiến vũ, trên người chỉ khoác lụa mỏng ẩn hiện thân thể thướt tha quyến rũ.
Uống chén mỹ tửu, thưởng thức ca múa trước mặt, một mùi hương lạ lùng rất đạm kèm theo mùi son phấn phả vào miệng mũi Lý Thanh Sơn, khiến hắn dường như say hơn một chút. Hắn thầm muốn chỉ trầm mê xuân phong, mặc kệ thiên hạ hưng vong.
Mà trong đám vũ cơ, một bóng nữ tử như ẩn như hiện, trong vũ đạo nhanh nhẹn hỗn độn, như chúng tinh phủng nguyệt, lại như ẩn như hiện. Ngay cả ngẫu nhiên nhìn thoáng qua cũng thấy nàng ta đeo mặt nạ, nàng là ai? Chẳng lẽ là Phù Dung?
Tiếng đàn cầm sáo trúc đột nhiên cất cao đến tận chân trời, đám vũ cơ lập tức tản ra, nàng kia xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này giữa sân chỉ còn lại mình nàng ta hăng say múa. Lý Thanh Sơn và Điêu Phi ngưng mắt nhìn, ngay cả Cát Kiện cũng không thể rời mắt.
Ở ngoài hành lang, Cát Kiện đang nói với tú bà kia:
-Đây là do Trác lão đại bọn ta an bài, bà đừng có chậm trễ.
Tú bà cười nói:
-Nào dám? Vân Vũ lâu bọn ta còn muốn tiếp tục làm ăn ở thành Gia Bình này mà! Mê tình hương, Mị Sinh vũ, mỹ mỹ âm, cả ba thứ đều đủ, ta đảm bảo sẽ khiến cho hai tên tiểu tử kia mê thất điên bát đảo.
Nụ liếc hạ thân Cát Kiện một cái:
-Cát đại gia, ngài không phải là nhịn không được mới ra sao? Có cần để cho Phù Dung…
Cát Kiện quát:
-Câm mồm!
Sắc mặt gã hơi đỏ lên, không khống chế được cảm xúc, hiển nhiên ba thứ kia cũng có ảnh hưởng tới gã. Nhưng Trác Trí Bá đã cố ý dặc dò, tuyệt đối không được đυ.ng vào người đàn bà kia, số Luyện Khí sĩ bị hủy trong tay ả không chỉ có một hai, người giang hồ tầm thường lại nhiều vô số kể. Đáng sợ hơn là, những kẻ đó đến chết rồi cũng không hối hận, vẫn cam tâm tình nguyện giao tất cả cho ả.
Lúc này ở bên trong phòng, chiếc khăn che mặt đã rơi xuống đất, dường như là chút bất ngờ nho nhỏ trong vũ đạo cuồng nhiệt kia. Phù Dung đứng ở đó mà không biết làm sao, tiếng sáo tiếng đàn lập tức ngừng lại.
Hai người đàn ông lại đồng thời ngây người. Lý Thanh Sơn lại một lần nữa cảm thấy cực kỳ kinh diễm, nhưng không cách nào có thể miêu tả chuẩn xác được dung mạo của nàng, dường như cách một tầng sương mù vậy. Ở đó, hắn như thấy được Huyền Nguyệt, Cố Nhạn Ảnh, thậm chí còn ngược dòng thời gian đến quá khứ xa xôi hơn, thấy được mối tình đầu từ kiếp trước ngây thơ.
Điêu Phi nhìn chằm chằm Phù Dung, miệng thì lẩm bẩm:
-A Ninh!
Y hoàn toàn không nhận ra rằng rượu trong chén đã vãi đầy ra đất. Rất nhiều ký ức hiện lên trong đầu y, những đau đớn và ngọt ngào khắc cốt ghi tâm kia. Y phải bảo vệ được nàng, phải có được nàng.
Đắc kế, Phù Dung cười lạnh trong lòng. Ả làm chuyện này đã giống như hạ bút thành văn, vô cùng thoải mái. Mục tiêu lần này chỉ là một tên tiểu tử mười mấy tuổi, lại càng dễ dàng. Ả bắt đầu nghĩ xem nên lợi dụng hắn thế nào để kiếm thêm ít đan dược, nghe nói Ưng Lang vệ có đãi ngộ không hề tệ, thế nào mới có thể lừa được không ít thứ béo bở. Nhưng mà hắn chỉ là Luyện Khí tầng một, hẳn là không thể ép quá lâu dài, nhưng tên kia có khi còn giúp cho ả đột phá tu vi, đạt tới Luyện Khí tầng ba.
“Cộc cộc cộc!”
Hũ sứ bên hông Lý Thanh Sơn vang lên vài tiếng rất nhỏ, lập tức khiến Lý Thanh Sơn tỉnh hẳn lại. Tiểu An cực kỳ nhu thuận, luôn không chịu để Lý Thanh Sơn lâm vào khó xử nên rất im lặng ở trong hũ sứ, đây đúng là lần đầu tiên tạo ra loại động tĩnh này.
Lý Thanh Sơn lập tức cảm thấy mình không đúng, hắn vận chuyển “Linh Quy Trấn Hải quyết”, viên yêu đan hình mai rùa trong cơ thể lập tức thả ra ánh sáng trấn áp tất cả, cho dù là chân khí xao động hay ý niệm hỗn loạn đều đã hoàn toàn bị trấn áp xuống.
Tinh thần hắn đột nhiên tỉnh táo hẳn, hắn vận linh khí lên mắt rồi nhìn lại nữ tử tên Phù Dung kia. Tầng sương khói trên mặt ả lập tức tan đi, khuôn mặt khiến người ta mê mẩn kia trở nên quá bình thường, thậm chí còn kém cả đám vũ cơ nhảy kém và thị nữ xinh đẹp xung quanh. Ngay cả biểu cảm trên mặt ả trông cực kỳ giả dối, không còn động lòng người như trước nữa.
Loại cảm giác này giống như ở kiếp trước khi nhìn thấy vị mỹ nữ Internet nào đó tẩy trang rồi vậy, trông quả thực vô cùng thê thảm. Nhưng inh hơn ở chỗ là ả ta có thể hoàn toàn gây ảnh hưởng đến cảm quan của con người, điều động ra những phần tốt đẹp nhất trong lòng ngươi về nữ giới, khiến ngươi tự xúc động một mình.
Những người đó đâu có tới gặp ả đàn bà này, rõ ràng là muốn gặp cô gái trong lòng kia. Ả ta đã lợi dụng nơi đẹp đẽ nhất trong lòng người.
Chẳng lẽ đây là mị thuật trong truyền thuyết? Lý Thanh Sơn nhíu mi, hắn không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra ác ý kín đáo trong đó. Hắn vốn tưởng rằng bằng thực lực của mình, dù không thể đi ngang trong Gia Bình thành này thì cũng không có địch thủ nào mà không đối phó được, cho nên hắn mới có thể không hề cố kỵ đi vào Vân Vũ lâu, tự tin rằng chỉ cần mình khống chế thì không ai có thể đả thương được hắn. Nhưng thế giới hồng trần này đủ loại mưu mẹo nham hiểm, còn nhiều hơn những gì hắn tưởng tượn.
Nghe nói, trong quá trình tu hành sẽ có đủ loại ngoại ma xuất hiện làm loạn tâm trí người, hủy đi tu hành, chẳng lẽ không phải là thứ trước mắt đây.
Hắn lại nhìn Điêu Phi thì thấy y đúng là đang si mê nhìn Phù Dung. Phù Dung thì kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn, không ngờ lại có người thoát khỏi được mị thuật của ả. Dưới ánh mắt kia, ả không nhịn được lùi ra sau một bước.
“Bốp!”
Một cái tát thật vang dội.
Cát Kiện và tú bà nhìn nhau rồi vội đi vào, bọn họ thấy Lý Thanh Sơn đứng, còn Điêu Phi thì ngã xuống đất, mặt vẫn còn năm dấu ngón tay hằn rõ, khóe miệng tràn ra máu tươi, có thể thấy được cái tát kia mạnh thế nào.
Điêu Phi phẫn nộ muốn phản kích, lại bị một bàn tay như một cái kìm sắt bóp chặt lấy cổ, luồng sát khí đáng sợ chặn động tác của y lại. Y cảm thấy như nếu mình dám động thì cổ cũng sẽ bị vặn gãy.
-Ngươi định làm gì?
Lý Thanh Sơn kéo y tới trước mặt Phù Dung:
-Nhìn cho rõ vào!
Điêu Phi đang định vận khởi chân khí theo bản năng, phẫn nộ và sợ hãi đã phá tan trạng thái vừa rồi của y, mà Phù Dung thấy có biến dường như cũng quên thi triển mị thuật, sau đó Điêu Phi cũng như Lý Thanh Sơn ban nãy, thấy được biến hóa kinh người, y lập tức ngẩn ra. Đó không phải là A Ninh của y, A Ninh đã mất rồi.
Tú bà kinh hãi kêu lên:
-Đây… đây là là gì vậy hả?
Cát Kiện chính nghĩa nói:
-Dừng tay!
Lý Thanh Sơn buông tay ra:
-Vừa rồi thấy hắn không khó coi quá, nhịn không được mới đánh một cái.
Điêu Phi ngã xuống đất, thật lâu sau mới nói:
-Cảm ơn.
Y xuất thân từ môn phái nên biết về mị thuật nhiều hơn Lý Thanh Sơn, biết rằng nếu trúng chiêu thì sẽ có kết cục gì. Một khi trúng độc sâu, sẽ si mê mà cho dù là cha mẹ con cái gọi cũng không tỉnh được.
Lý Thanh Sơn chỉ vào Phù Dung rồi nói với tú bà:
-Bảo ả đàn bà xấu xí này cút đi, không thì ta không nhịn nữa đâu.
Phù Dung the thé nói:
-Chỉ bằng ngươi á!
Giọng nói ả y như vịt đực. Ả đã quen dùng mị thuật đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay, đã bao giờ bị đối đãi như vậy. Đặc biệt là câu ả đàn bà xấu xí kia càng khiến ả tức giận đến phát điên, lại làm cho khuôn mặt ả càng thêm méo mó xấu xí.
Tú bà cáu kỉnh nói:
-Cát đại gia, vị người mới này của ngài có vẻ không hiểu quy củ thì phải?
Một tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng một sao dám vô lễ với mụ ta như thế, nếu không phải để ý đến thân phận Ưng Lang vệ, mụ đã sớm ra tay rồi.
Thân hình Lý Thanh Sơn đột nhiên biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện trước mặt Phù Dung. Hắn giơ tay phải lên, tát một cái thật mạnh.
Trong vòng mười bước, diệt hết nước địch.
Bằng một thân khí lực mạnh mẽ, Lý Thanh Sơn hoàn toàn quán triệt những lời này. Phù Dung dù có tu vi Luyện Khí tầng hai, nhưng ả chỉ tinh thông mị thuật và thuật phòng the nên không am hiểu chiến đấu, dường như cũng không ngờ là Lý Thanh Sơn sẽ làm ra cái chuyện thấp kém là đánh phụ nữ ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Mẹ ngươi chứ, giả mỹ nhân đến lừa ta lại còn dám nói ta không hiểu quy củ, ngươi tâm tình không tốt, ta tâm tình càng kém. Phẫn nộ vì bị lừa gạt tình cảm, thẹn quá hóa giận vì suýt chút nữa thì mắc bẫy, thành ra tâm tình hắn kém tới cực điểm.
Phản ứng tới thì tay hắn như hình thành một đường cong, đánh cho Phù Dung kia quay vài vòng tại chỗ như con quay, mặt đều sưng phồng cả lên, bay ra hai cái răng, đầu choáng mắt hoa ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn!
Vũ cơ thị nữ đều sợ ngây người, phải biết rằng vị Phù Dung cô nương này là hoa khôi của Vân Vũ lâu, luôn ra vẻ cao sang. Thị nữ nào mà đưa trà hơi nóng hay hơi lạnh một chút đều phải ăn một trận roi rồi, nếu có lời nói mạo phạm, nghi ngờ dung mạo ả thì chỉ còn đường chết.