Chương 123: Máu Chảy Vân Vũ Lâu 2 - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 123: Máu Chảy Vân Vũ Lâu 2
Lý Thanh Sơn nhấc một chân lên, đạp thi thể không đầu kia xuống dưới lầu.
Trong lúc tất cả mọi người còn đang hoang mang vì tiếng thét của tú bà, một bộ thi thể máu me đầm đìa đã rơi ầm xuống trước mặt. Im lặng giây lát, không biết ai là người đầu tiên thét lên:
- Gϊếŧ người rồi!
Dưới lầu lập tức náo loạn lên, những giấc mơ xuân nồng nàn bị đập vỡ nát. Lý Thanh Sơn nhìn thấy bật cười ha hả, hắn đảo mắt nhìn một lượt, thoáng thấy tà áo xanh biếc của Khánh Tú, cô ta đã bị dẫn tới lầu bốn phía trước.
Lý Thanh Sơn vươn người nhảy lên, như hổ vồ mồi, bay lên giếng trời.
Khánh Tú đang trong lúc tuyệt vọng, điên cuồng vùng vẫy, lại nhìn thấy Lý Thanh Sơn đứng trước mặt, cắm đao vào vỏ, còn từ cơ thể hai tên hộ vệ đang kẹp giữ cô, máu tươi phun ra, ngã về phía sau.
-Ngươi…
Khánh Tú lắp bắp mãi không nói lên lời, dám gϊếŧ người ở Vân Vũ lâu, cả đời này cô cũng chưa từng thấy ai to gan lớn mật như vậy. Việc này hoàn toàn không giống so với tưởng tượng ban đầu của cô.
Lý Thanh Sơn nói:
- Cô có oan khuất gì, cứ tố cáo với ta!
Trong thanh lâu toán loạn hết cả lên, đám hộ vệ tuôn ra từ mọi phía trong những ngách nhỏ.
Khánh Tú vội vàng kể khổ:
- Ta… ta là bị bọn chúng bắt tới chứ không phải là tự nguyện, nếu không nghe lời sẽ bị đánh, còn không được ăn cơm nữa! Còn phải luyện công, không luyện cũng bị đánh, không được ăn cơm.
-Tiện nhân, im mồm cho ta.
Trong tiếng ồn ào náo loạn, tú bà trực tiếp đạp vỡ sàn lầu nhảy xuống lầu bốn, đối diện thẳng với ánh mắt đầy sát khí của Lý Thanh Sơn.
-Đến đúng lúc lắm!
Lý Thanh Sơn hét lên một tiếng, Liễu Phong đao lướt một đường trên không trung, chém thẳng mặt tú bà.
Tú bà nào đã gặp qua kẻ hung ác như vậy, một câu cũng không nói, trực tiếp rút đao chém người. Trong thời gian mụ đón đưa khách ở thanh lâu, lần cuối cùng ra tay đánh người, cũng đã không còn nhớ là từ bao giờ, chân khí toàn thân không phát huy được nổi năm phần, kinh sợ thét lên một tiếng, lại ngã nhào xuống tầng ba.
Mụ giương mắt nhìn Lý Thanh Sơn hai tay cầm đao, chém thẳng xuống dưới, mụ thậm chí còn không kịp lấy linh phù hộ thể từ Bách bảo nang, hoặc cũng có thể là bị dọa sợ chết đứng, chỉ còn biết làm theo bản năng, cuộn tròn lăn ra chỗ khác.
Một người thiện chiến, một người không thiện chiến, một người dựa vào khí lực cường mạnh, đánh chém chính diện Luyện Khí tầng hai. Một người lại chuyên tâm vào con đường song tu, phòng trung chi thuật, mụ tuy là Luyện Khí tầng ba, nhưng chẳng qua cũng chỉ có lực chiến của tầng hai.
Một vệt máu bắn lên, Liễu Phong đao chém đứt một tảng thịt lớn từ mông mụ, tú bà kêu thét như tiếng lợn bị gϊếŧ thịt, trong lòng càng hoang mang cực độ.
Lý Thanh Sơn không đợi tiếp đất, chân đạp lên vách tường, mượn lực phóng ra đuổi theo tú bà, một chân đạp trúng lưng mụ, trên mặt lộ ra nụ cười độc ác:
- Lão tặc bà, xem ngươi chạy đi đâu!
Tú bà không dám giãy dụa gì, chỉ cảm thấy bàn chân kia giống như trụ sắt ép xuống, xương cốt toàn thân đều bị đạp gẫy, một lưỡi đao sáng loáng kề ngay bên mặt, khiến mụ không dám nhúc nhích tí gì.
Một thanh kiếm sắc nhọn từ phía sau đâm đến, mũi kiếm còn chưa đến, liền tỏa ra ánh sánh xanh dài ba tấc, Phù Dung nắm chặt linh kiếm, khuôn mặt ngoan độc đâm về phía Lý Thanh Sơn.
-Được lắm!
Lý Thanh Sơn không hề kinh sợ, ngược lại còn lấy làm mừng, thân hình khẽ nghiêng đi, tránh được mũi kiếm sắc nhọn. Ngay cả tú bà là Luyện Khí tầng ba còn không địch được, huống hồ là Phù Dung mới Luyện Khí tầng hai. Tay Lý Thanh Sơn giơ ra như móng vuốt, chộp lấy cổ Phù Dung, kéo đến trước mặt mình.
Hắn dưới chân đạp một người, trong tay nắm một người, đúng là một công đôi việc.
Mũi đao Liễu Phong của Lý Thanh Sơn chỉ thẳng vào tú bà:
- Ngươi thân là Luyện Khí sĩ, trên cả vạn người, ăn sung mặc sướиɠ, lại còn làm ra những chuyện táng tận lương tâm này, đúng là chết không oan uổng gì.
Tú bà kêu gào lên:
- Hảo hán tha mạng!
-Không thể tha cho ngươi được!
Lý Thanh Sơn nhấc đao lên đang định chém xuống.
-Dừng tay!
Hai giọng nói cùng lúc vang lên, một là của Cát Kiện, giọng kia lại không phải là của Điêu Phi mà là của một người đàn ông trung niên, thân mặc áo dài màu xanh bảo thạch, nhẹ nhàng lướt xuống tầng ba giống như một chiếc lá, không ngờ lại là một cao thủ Luyện Khí tầng năm, khuôn mặt ôn hòa nói:
- Vị quan khách này, dường như không hài lòng về phục vụ của chúng tôi.
Y chính là chủ nhân thật sự của Vân Vũ lâu, Triệu Lương Thanh, ngày thường đều chỉ để tú bà ở bên ngoài đón đưa khách, còn y lui vào bên trong, lấy những cô gái kia làm đỉnh lô để tu luyện.
Trác Trí Bá muốn xử lý một tên tiểu tử mới đến, đương nhiên phải thông qua y mới có thể bày ra cái bẫy này, nhưng y cũng không quá để ý, đắc tội với một tên như Trác Trí Bá, còn có thể có kết cục tốt sao, lường trước được Phù Dung cũng là chuyện dễ dàng, nhưng lại không ngờ rằng sự tình lại biến chuyển thành như vậy.
Lý Thanh Sơn tự biết nếu không dùng đến yêu khí, có thể đánh bại Luyện Khí tầng hai dễ dàng, còn đối diện với Luyện Khí tầng ba cũng có cơ hội thắng rất lớn, nhưng Luyện Khí tầng bốn thì không thể nói trước, Luyện Khí tầng năm thì càng không thể có phần thắng.
Hắn lớn tiếng nói:
-Cát Kiện, mau mời Trác đại ca của chúng ta đến, ta tìm được một lũ ép bức con gái nhà lành làm kỹ nữ! Ta đường đường là Ưng Lang vệ, lẽ nào lại sợ lũ lưu manh các ngươi!
Tiếng thét của hắn, mang theo chân khí, chấn vỡ mấy bình rượu xung quanh, khiến không ít người đều ù hết cả tai.
Trác đại ca? Cát Kiện lảo đảo, suýt nữa thì không đứng vững. Thái độ cao ngạo của Lý Thanh Sơn khi đứng trước Trác Trí Bá, gã tận mắt chứng kiến, vậy mà lúc này lại gọi Trác đại ca, rõ ràng là muốn lấy Trác Trí Bá ra làm bia đỡ đạn.
Triệu Lương Thanh cũng cau mày lại, tuy thể hiện của Lý Thanh Sơn có vẻ vượt trội hơn thực lực của Luyện Khí sĩ bình thường, nhưng y vẫn tự tin có thể gϊếŧ chết được hắn, có điều y lại không dám ra tay.
Không chỉ là bởi vì Lý Thanh Sơn đang giữ trong tay hai người của y, mà còn vì thân phận Ưng Lang vệ của hắn. Ưng Lang vệ không phải là người bất tử, ngược lại do đủ loại nhiệm vụ nguy hiểm, tỷ lệ thương vong không hề thấp, nếu như chết do nhiệm vụ hay bị ám sát, cuối cùng không điều tra được thì đành phải bỏ qua, cho vào văn án chưa được giải quyết.
Nhưng nếu như bị gϊếŧ trước mặt mọi người, thì đó lại trở thành sự khiêu chiến quyền uy của Ưng Lang vệ, kết cục sẽ là bị thiên hạ truy nã, ngay cả Trác Trí Bá cũng không dám bỏ qua y, ngược lại sẽ là người đầu tiên đến gϊếŧ y, phủi sạch quan hệ. Nếu như y chỉ là một người tu luyện bình thường, thì có lẽ còn có thể dứt khoát gϊếŧ người hả giận, nhưng y lại còn cả gia sản Vân Vũ lâu, do đó mà sợ ném chuột vỡ đồ.
Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, cái bia đỡ đạn này, đúng là có tác dụng. Làm chó săn cho triều đình, mà không biết lợi dụng thân phận đó, thì mới đúng là kẻ ngốc, Trác Trí Bá muốn làm lão đại của hắn, vậy thì để cho y làm là được rồi.
Triệu Lương Thanh nói:
- Mong cậu thả người của Vân Vũ lâu ra!
-Bọn chúng ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, tuyệt đối không thể tha! Đúng rồi, ngươi cũng đừng đi đâu, ta thay mặt cho Ưng Lang vệ muốn lập án điều tra, ngươi có thể giữ im lặng, nhưng tất cả những lời ngươi nói sẽ trở thành bằng chứng chống lại ngươi trên công đường.
Lý Thanh Sơn cũng không biết nói thế nào, liền dùng mấy lời bạy bạ nghe được ở kiếp trước ra nói linh tinh, hồn nhiên bất chấp thực lực cường mạnh của luyên khí tầng năm.
Triệu Lương Thanh sắc mặt xanh xám:
- Ép bức con gái nhà lành làm kỹ nữ, ngươi có chứng cứ gì?
Lý Thanh Sơn nói:
- Ta có nhân chứng vật chứng!
Triệu Lương Thanh nói:
- Vậy chứng nhận của ngươi đâu?
Con ngươi Lý Thanh Sơn đột ngột thu lại, hai tên hộ vệ vẫn giữ chặt Khánh Tú đang ủ rũ.
Triệu Lương Thanh nâng cằm Khánh Tú lên:
- Quả nhiên có vài phần nhan sắc, khó trách khiến người ta phải nổi giận vì hồng nhan, hiện giờ có thể thả người rồi chứ!
Hai mắt Khánh Tú rưng rưng, nhìn chằm chằm về phía Lý Thanh Sơn, thầm nghì:
- Lần này thật sự xong đời rồi!
Lý Thanh Sơn nói:
- Đây là cô nương của thanh lâu ngươi, có quan hệ gì với ta!
Triệu Lương Thanh đáp:
-Ồ, nói cũng phải, hạng hồng nhan họa thủy này, không giữ lại cũng không sao!
Tay y đặt lên vai Khánh Tú, còn chưa kịp dùng sức, Khánh Tú đã kêu lên thảm thiết.
Nhưng lập tức bị một tiếng gào thê lương khác át đi, dọa đến Khánh Tú cũng phải im miệng. Lý Thanh Sơn vung tay hạ đao, chém đứt một cánh tay của tú bà, hai mắt đỏ lên nói:
- Ngươi thử động đến nàng ấy xem?
Loại anh hùng bị kẻ địch dùng người uy hϊếp, liền buông vũ khí xuống đầu hàng đều là một lũ ngu xuẩn, Lý Thanh Sơn còn lâu mới làm những chuyện như thế, ngươi ác ta còn ác hơn ngươi!
Cát Kiện cuối cùng cũng từ bỏ ý định dựa vào bản thân để giải quyết chuyện này, thằng nhãi này có dã tính hung tợn từ rừng núi xuống, ăn miếng trả miếng, những việc hôm nay đều là đòn phản kích cho cái bẫy của Trác Trí Bá, mà chuyện này đã không còn nằm trong tầm khống chế của gã, gã bóp nát một tấm linh phù trong tay, đó chính là linh phù Ưng Lang vệ dùng để gọi cứu khi gặp chuyện nguy cấp.
Triệu Lương Thanh trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn, y căn bản còn chưa ra tay, nhưng cũng không dám ra tay nữa. Từ ánh mắt của Lý Thanh Sơn, y có thể thấy rất rõ, nếu như y dám gϊếŧ chết Khánh Tú, Lý Thanh Sơn sẽ chặt đứt đầu hai người kia cho y xem. Điều này đối với y mà nói chính là tổn thất không thể bù đắp được, một bên chỉ là con thanh quan bé nhỏ, một bên là hai thuộc hạ quan trọng, bên nào nặng bên nào nhẹ, lẽ nào y lại không phân biệt được.
Ánh mắt y chợt sáng lên, vận chuyển công pháp. Trong mắt mọi người xung quanh, vị Triệu lâu chủ có vài phần ôn hoà này đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ đáng sợ giống như ma quỷ trong truyền thuyết, một luồng khí tức hung tợn khiến người ta nghẹt thở, mấy tên hộ vệ trực tiếp bị doạ đến ngã quỵ xuống đất.
Y gần như gầm thét nói:
-Ta nói ngươi thả người ra!
Trong Vân Vũ môn, ngoại trừ việc có thể dùng mị thuật để mê hoặc lòng người, cũng có thể dùng cách ngược lại, hiện ma hoá quỷ, hù doạ mọi người, đều là những pháp thuật trực tiếp đánh vào tâm linh người khác. Chiêu này của y thi triển ra, Vân Vũ lâu vốn đang ồn ào náo loạn, trong chốc lát yên ắng trở lại. Tất cả mọi người đều có cảm giác nỗi sợ hãi ập đến, ngay cả hít thở cũng không dám to tiếng, chứ đừng nói là gào thét chạy trốn. Ngay cả Cát Kiện cũng không dám nhìn mặt Triệu Lương Thanh, còn Lý Thanh sơn đang bị y nhìn chằm chằm, thì không biết phải chịu loại áp lực đến đâu.
Nhưng Lý Thanh Sơn chỉ khẽ cười nói:
-Ta bảo ngươi thả người!
Bản thân hắn chính là yêu ma, tu vi lại hơn Triệu Lương Thanh, mị hoặc đối với hắn mà nói không có chút tác dụng nào, bởi vì khí lực hắn cường mạnh, không cần dùng “Linh Quy Trấn Hải quyết” để trấn áp. Những trò hù doạ này đối với hắn mà nói chỉ là múa rìu qua mắt thợ, ngay cả “Linh Quy Trấn Hải quyết” cũng không cần dùng đến, trong lòng thầm nghĩ:
-Muốn doạ ta? Có tin ông đây hiện nguyên hình sẽ doạ chết ngươi không!
Triệu Lương Thanh thấy doạ nạt vô dụng, đành phải từ bỏ, nhìn trừng trừng vào Lý Thanh Sơn. Nếu như ánh mắt có thể hoá thành kiếm, thì Lý Thanh Sơn sớm đã bị đâm thủng rồi.
-Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta sẽ moi mắt ngươi, không, moi mắt mụ ta ra!
Lý Thanh Sơn múa máy đao trước mặt tú bà.
-Ngươi muốn cái gì?
Lý Thanh Sơn chỉ vào Khánh Tú:
-Giao nhân chứng của ta ra đây cho ta!
-Ngươi đừng mơ tưởng!
Triệu Lương Thanh còn chưa dứt lời, Lý Thanh Sơn liền nhấc đao chém nốt cánh tay kia của tú bà:
-Dù sao ta cũng có hai người, gϊếŧ một người trước vẫn còn một người.