Đúng là gom củi ba năm thiêu trong một giờ, một khi nảy sinh sơ hở, chuyện còn lại cũng thuận lý thành chương, đạo ma ngân kia không ngừng khuếch trương, chỉ ba ngày đã lan khắp Phi Long kiếm, màu sắc có chút thâm trầm u ám, phong mang càng thêm sắc bén.
Chỉ có long nhãn ở chuôi kiếm vẫn lóe lên kim quang như trước.
Thêm một ngày nữa, long nhãn bỗng nhiên biến thành màu sắc giống ma tâm, phát ra tiếng long ngâm, từ thấp đến cao, đinh tai nhức óc, quanh quẩn không ngớt trong toàn bộ động quật.
“Được rồi!”Thần niệm của Lý Thanh Sơn tựa như nước chảy, theo ma khí xâm nhập vào Phi Long kiếm.
Bỗng nhiên, một thế giới bày ra trước mắt, mấy ảo ảnh cầm kiếm mà đứng, tay nắm mấy thanh Phi Long kiếm lay động trong hư không.
Chọc, đâm, bổ, trảm, mấy kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, tổng hợp lại thành khôi hoằng kiếm đạo độc nhất của Phi Long kiếm.
Sở dĩ danh kiếm của Tàng Kiếm cung trân quý, không chỉ bởi có vì uy lực cường đại, mà còn truyền thừa lực lượng của Tàng Kiếm cung.
Ảo ảnh này chính là đạo lĩnh ngộ cùng ý niệm về kiếm đạo của Phi Long kiếm chủ các đời, nếu so với kiếm ý huyền diệu trong tam tuyệt thư có lẽ còn kém một chút, nhưng rõ ràng rất dễ lĩnh ngộ.
Sâu trong đôi mắt Lý Thanh Sơn, từng đạo kiếm quang tung hoành đan xen, thỉnh thoảng hắn hơi gật đầu, như hiểu được điều gì đó.
Hồi lâu sau, hắn lấy lại tinh thần, thấu hiểu được kiếm đạo trong đó, cảm thấy bản thân đã thu hoạch được kha khá.
“Chẳng qua, ta cũng không cần nhiều tiếng tăm như vậy!”Ma khí cuồn cuộn tràn ra thế giới trong kiếm, mấy ảo ảnh biến mất, cuối cùng hợp thành một người, chính là hình dáng Lý Thanh Sơn ma hóa, chân thật hơn bất kỳ bóng dáng nào, hắn nhẹ nhàng vung Long Phi kiếm.
"Keng" Trấn Ma xiềng xích đứt gãy thành từng mảnh, Phi Long kiếm phát ra tiếng long ngâm, hình thái chỉnh thể đại biến, lưỡi kiếm thẳng tắp trở nên cong cong khúc khuỷu, bao trùm một tầng long lân tinh tế, có thêm một luồng khí tức dữ tợn.
Kim quang không còn nữa, u quang lưu chuyển, tựa như rồng lại tựa như kiếm! Làm cho người ta vừa nhìn liền biết là một kiện ma khí, nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc với Phi Long kiếm thì khó mà tưởng được hai thứ này là một.
Đầu ngón tay Lý Thanh Sơn vuốt ve gáy rồng, kiếm phong khẽ ngâm lên, trở nên phục tùng.
Từ từ lay động, động tác cực kỳ thong thả, kiếm quang du hành quanh thân hắn như rồng, lưu loát mà huyền diệu.
Nhưng luận về độ phù hợp giữa người và kiếm, ngay cả Phi Long trưởng lão cũng kém một bậc, tâm ý lẫn nhau hòa hợp, giống như một phần mở rộng của cơ thể.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Ma Long!”Hương Hoa Thị.
Hương Hoa Mạn đang ngâm mình trong suối nước nóng, sương khói tràn ngập bốc lên, một bóng người đi tới, gọi tên nàng: "Hương Hoa Mạn!" Là thanh âm của nữ tử vô cùng êm tai, nhưng có chút lạnh như băng, tựa như tiếng kim thạch.
"Là kẻ nào?" Hương Hoa Mạn nhảy lên khỏi làn nước, một chưởng bổ ra.
Tầng tầng hơi nước tản ra, một nữ tử áo trắng vẻ mặt lạnh như băng đứng ở nơi đó, đối với kình khí bổ thẳng vào mặt mà làm như không thấy.
Nhưng khi Hương Hoa Mạn thấy quần áo mà nữ tử đó mặc lại chấn động, tay phải mạnh mẽ vặn một cái, kình khí từ bên cạnh nữ tử kia xẹt qua.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bổ vỡ một mảng tường.
Vạt áo của nữ tử thêu hoa sen, hơi lay động.
"Xin hỏi đại nhân là vị đường chủ nào của Bạch Liên giáo?" Hương Hoa Mạn nói, đó là trang phục của đường chủ Bạch Liên giáo, ở nơi này của nàng, thường ngày ngay cả đàn chủ cũng không gặp được, sao có thể có Bạch Liên đường chủ đại giá quang lâm cho được? "Thanh Ba Đường!" "Thì ra là thạch đường chủ đại giá quang lâm, thiếp thân không tiếp đón từ xa, mong thứ tội, xin cho ta đi thay quần áo trước!" Hương Hoa Mạn thầm cả kinh, nàng cũng từng nghe qua đại danh Thanh Ba Đường, hoặc có thể nói là tai tiếng khiến nàng kinh hồn bạt vía, hung danh mà Thanh Ba đường chủ - Thạch Cơ gây dựng trong ba năm qua thật sự quá kinh khủng.
Nếu chọc phải nàng, cả Hương Hoa tộc đều dính phải họa diệt tộc.
"Không cần đâu.
Như vậy là được rồi, ta là tới điều tra chuyện Tử Liên Đàn!" Thạch Cơ chắp tay đứng, lạnh lùng nói.
“Tử Liên Đàn xảy ra chuyện gì!”Hương Hoa Mạn rùng mình.
Ba tháng sau, Lý Thanh Sơn bước ra khỏi hang động, ánh mặt trời lấp lánh giữa những tán lá tựa như sao.
Hắn giơ tay phải lên, một con ma long dữ tợn quấn quanh trên cổ tay.
Ba tháng tu hành, vẫn chưa đủ để hắn hoàn toàn phát huy uy lực tầng thứ sáu của Trấn Ma đồ lục, nhưng cũng không chênh lệch lắm, hơn nữa có thanh ma long kiếm này, một thân thực lực cũng xem như đã khôi phục được bảy tám phần.
“Chúc mừng đại nhân xuất quan! A Nguyệt!" Hương Hoa Tử cùng Hương Hoa Lục chạy tới.
"Chuyện của hai người bịa thế nào rồi?" “Chỉ cần không điều tra, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sơ hở nào!”Hương Hoa Tử tự tin nói.
“Vậy đi kiểm chứng một chút nào!”Lý Thanh Sơn triển khai "Vụ Châu Phương Thốn Đồ", tìm được Liên Hoa phong - tổng đàn của Bạch Liên Giáo, hắn vung tay lên, mây mù bốc lên, phi nước đại mà đi.
Liên Hoa phong xuất hiện trên đường chân trời, tựa như một đóa hoa sen sắp nở rộ, tỏa ra một vầng sáng trắng, chiếu sáng bầu trời đêm.
“Chắc nàng ta ở chỗ này!”Lý Thanh Sơn nhìn về phía hoa sen, xuống khỏi mây, chuyển sang đi bộ, nhân lúc đêm đen chạy tới dưới Liên Hoa phong.
Mọi chuyện thuận lợi hơn hắn tưởng nhiều, ngay cả lý do đã chuẩn bị sẵn cũng không dùng được đã tiến vào rồi, còn dễ hơn cả tiến vào Tử Liên Đàn pháp trận một chút.
Điều này xuất phát từ một loại tự tin, cho dù là Xà Thần giáo chủ dám trà trộn vào tổng đàn Bạch Liên giáo, cũng là vào được nhưng không ra được! Hương Hoa Tử báo lên tên Hương Hoa Hồng, nhưng lại là một nam nhân xa lạ lạnh lùng, hỏi: "Các ngươi chính là đệ tử trốn thoát ra khỏi Tử Liên Đàn?” “Vâng!”“Đi theo ta!”Nam nhân quay lại rồi đi lên núi.
“Xin hỏi vị huynh đệ này, chúng ta đi đâu vậy?”“Đến là biết!”Dọc theo đường núi đi thẳng về phía trước, trong lòng Hương Hoa Tử cùng Hương Hoa Lục nơm nớp lo sợ, theo bản năng dựa vào bên cạnh Lý Thanh Sơn, họ nhanh chóng đi tới trước một toà kiến trúc, trước cửa là một tảng đá lớn khắc ba chữ lớn "Thanh Ba Đường", được hoa sen nâng lên.
"Thanh Ba Đường!" Hương Hoa Tử thất thanh nói, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lý Thanh Sơn nghĩ thầm, đúng là có rất nhiều người biết Thanh Ba đường, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy người của nàng tiến hành chỉ định, cho dù biết cũng như không.
"Đường chủ của chúng ta muốn gặp các ngươi hỏi chuyện Tử Liên Đàn, lát nữa đi vào nói chuyện cẩn thận một chút, nếu dám bất kính.
" Trong mắt nam nhân hiện lên chút sát ý.
Hương Hoa Tử vội vàng nói: "Không dám!" Xuyên qua tiền đường, đi thẳng tới một trạch viện u tĩnh, nam nhân cung kính hành lễ: "Đường chủ, ta đã đưa người đến rồi!" “Như Tâm!”Hai chữ này đã sắp thốt ra, Lý Thanh Sơn nhìn thẳng về phía bạch y nữ tử kia, nếu không phải Như Tâm, còn có thể là ai, chỉ là hình như Như Tâm không nhận ra hắn, vẻ mặt lạnh nhạt.
“To gan!”Nam tử khẽ quát một tiếng, Lý Thanh Sơn bèn học theo bộ dáng của Hương Hoa Tử cùng Hương Hoa Lục mà hành lễ: "Đệ tử Tử Liên đàn - Kim Tử A Nguyệt bái kiến đường chủ!" “Ngươi đi xuống trước đi!”Như Tâm phất phất tay, cũng không thèm nhìn Lý Thanh Sơn, đi tới trước mặt Hương Hoa Tử cùng Hương Hoa Lục, đặt tay lên vai các nàng, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân các ngươi đã nói mọi chuyện với ta rồi, trong Tử Liên đàn có gian tế, là các ngươi sao?” “Chúng ta không phải gian tế!”Hương Hoa Tử thất thanh kêu lên, dưới cảm giác áp bách này, căn bản không thể duy trì bình tĩnh, nàng không tự chủ mà cao giọng nói.
Hương Hoa Lục không thốt được lời nào.
“Vậy chính là ngươi!”Như Tâm liếc xéo Lý Thanh Sơn một cái.
“Không sai, chính là ta!”Lý Thanh Sơn đột nhiên hóa thành bộ dáng tóc xoăn, ánh mắt sáng quắc nhìn Như Tâm.
Như Tâm vung tay lên, Hương Hoa Tử cùng Hương Hoa Lục lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, nàng nhìn Lý Thanh Sơn, lạnh lùng nói: "Lý Thanh Sơn, quả nhiên ngươi vẫn còn sống!"“Như Tâm?”Lý Thanh Sơn nhíu mày, cái này không giống như giọng điệu nói chuyện ngày thường của nàng!“Không ngờ ngươi lại có thể tìm được đến chỗ này, nhưng mà Như Tâm của quá khứ đã chết, hiện tại ta là Thạch Cơ, đường chủ Thanh Ba Đường!”Trong lời nói của Như Tâm tràn ngập xa cách và lạnh nhạt.
“Đừng nói là ngươi thật sự muốn đi theo Bạch Liên Thánh Mẫu chó má gì đó đó nha!”Lý Thanh Sơn bước lên nắm lấy tay nàng, lạnh băng cứng rắn như ngọc thạch.
“Câm mồm! Bạch Liên Thánh Mẫu đại nhân cứu vớt thiên hạ, phổ độ chúng sinh, nếu người còn dám ăn nói vô lễ, đừng trách ta không nể tình!”Như Tâm hất tay hắn ra, quyết tuyệt nói.
“Ồ, ta cũng muốn xem thử ngươi không nể tình để thế nào!”Ánh mắt Lý Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, đương nhiên không phải giận nàng, nàng như thế này, rõ ràng là đã trúng Thanh Liên Trạc Tâm Thuật, tâm trí đã bị vặn vẹo, Bạch Liên Giáo đúng là giỏi lắm!Còn chưa dứt lời, một bàn tay ngọc đã cắm thắng vào trái tim hắn!Như Tâm lại không chút lưu tình mà hạ sát thủ.
Lý Thanh Sơn không tránh không né, trong lòng có chút đau đớn, nhưng nhiều hơn vẫn là tức giận.
Ngực đau nhói, đầu ngón tay cắt qua da thịt, dường như suy nghĩ lúc nào cũng dễ hơn hành động, bàn tay ngọc kia lại dừng lại.
“Sao nào, không phải ngươi muốn giết ta sao?”Ánh mắt Lý Thanh Sơn chợt lóe.
“Ta tự biết không phải là đối thủ của ngươi, cũng không muốn rước lấy một kẻ địch mạnh cho Bạch Liên Giáo, ngươi đi đi!”Như Tâm thu tay lại, lấy lại tinh thần, quay lưng về phía hắn.
“Lần này ta đến đây là vì muốn đưa ngươi quay về Thanh Châu!”“Ta sẽ không bao giờ về Thanh Châu!”Như Tâm quay đầu nhìn, vẻ kiên định trong mắt nàng làm Lý Thanh Sơn càng nhíu chặt mày hơn:“Ngươi đã trúng Thanh Liên Trạc Tâm Thuật, nhưng ta sẽ chữa hết cho ngươi!”Lý Thanh Sơn bước lên, vẻ mặt cũng kiên quyết không kém, hiện tại không phải lúc để rối rắm, cho dù nàng nói cái gì, làm cái gì thì hắn cũng đều phải mang nàng rời khỏi Bạch Liên Giáo.
“Lý Thanh Sơn, ngươi có biết đây là đâu không, chỉ cần Liên Hoa Phong Pháp Trận khởi động, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng không thể nào thoát được!”Như Tâm ăn nói hùng hồn, sâu bên trong ánh mắt lộ ra chút tinh ranh.
Ba năm trước, sau khi gặp được Hắc Liên tôn giả, nàng lập tức nhận lời mời gia nhập Bạch Liên Giáo, mục đích chính là vì muốn nhờ thế lực của Bạch Liên Giáo để tìm kiếm tung tích Lý Thanh Sơn.