Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1313 - Chương 1322: Sai

Chương 1322: Sai

Đầu bếp thấy mưu kế thành công, trong lòng mừng rỡ, lường trước tu vi của hắn cho dù có mạnh hơn nữa muốn xuyên qua pháp trận trùng điệp cũng phải mất một thời gian ngắn, đủ cho hắn ta thoát thân.

Bên tai hắn ta đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, đầu ong ong, cơ thể bỗng dưng dừng lại, tai mắt mũi miệng đều tràn ra máu tươi.

Một sợi xích màu đen gào thét bay đến, quấn lấy thắt lưng hắn ta, mạnh mẽ kéo trở về.

Đến khi hắn ta phục hồi tinh thần đã thấy Lý Thanh Sơn nghiêm nghị đứng trước mặt, trong ngực còn ôm cả cơ thể của bà chủ, sắc mặt nửa xanh nửa tím, da thịt trắng nõn cũng mơ hồ có dấu hiệu thối rữa.

Lý Thanh Sơn dùng hai đầu Trấn Ma Tỏa trói họ lại, ra khỏi quán rượu, nhìn thoáng qua ngọn tháp trên đỉnh núi, mỉm cười, thế nhưng hắn xoay người rời đi.

Mấy vị động chủ kia thật sự duy trì sự bình thản, nhìn thấy đệ tử nhà mình sắp chết mà vẫn không chịu xuống núi.

Đối với ma tu thì đừng nói là đệ tử, cho dù là cốt nhục của cha mẹ cũng không quan trọng hơn an nguy của nhà mình.

Họ còn ôm một tia hy vọng, hy vọng Lý Thanh Sơn uống rượu say sẽ bị chọc giận, liều lĩnh lên núi tìm họ tính sổ.

Nếu vậy thì mục đích hy sinh hai đệ tử coi như đạt được.

Không ngờ hắn lại cứ thế rời đi!Lần này, họ thật sự đứng ngồi không yên, biểu tình của năm người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Nếu cứ để cho một Bạch Ưng thống lĩnh đánh vỡ sơn môn, giết chết vô số ma tu như thế, hơn nữa còn bắt hai đệ tử, sau đó lại rời đi một cách dễ dàng, Quần Ma quật ở núi Dã Nhân sẽ thật sự trở thành trò cười lớn.

Năm người họ càng sẽ trở thành trò cười bên trong trò cười, sau này cũng không còn mặt mũi gặp người khác!Chẳng những Lý Thanh Sơn nói đi là đi mà hắn còn đi rất nhanh, trong nháy mắt đã nhanh chóng đi ra khỏi thành, thể hiện quyết tâm rời đi.

Nhưng bước chân của hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm, thi thể đứa bé kia vẫn nằm ở giữa đường, nhưng lão già mù bị hắn dùng gậy cắm xuyên qua người lại không thấy đâu.

Tuy rằng ma tu nhất thời bị sự hung ác của hắn dọa sợ, nhưng làm gì có ai chưa thấy qua sự đe dọa lớn hơn, còn nhìn thấy nhiều hoàn cảnh ngoan độc tàn nhẫn hơn thế này.

Dựa vào một câu nói của hắn đã muốn họ phải phục tùng, thật sự cho rằng mình là động chủ của Quần Ma quật sao? Vì thế Lý Thanh Sơn chân trước vừa đi, lão đầu hạ lời nguyền đã được người khác cứu đi, đương nhiên, thuận tiện lấy đi toàn bộ gia sản của lão ta.

“Tốt lắm, ta cũng không hỏi là ai.

” Lý Thanh Sơn xoay người lại: “Các ngươi cuối cùng cũng dám xuống núi gặp ta, đúng là rất to gan!”“Sư tôn!” Người đầu bếp mừng rỡ kêu lên.

Bà chủ cũng mong đợi nhìn Mỹ Tằm Nương, nhưng do khí độc xâm nhập vào cơ thể nên ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

“Các hạ đã đến núi Dã Nhân, rõ ràng là tìm chúng ta.

Thế nhưng đi tới trước núi lại không dám đi lên, lá gan đúng là không nhỏ!” Mỹ Tằm Nương trào phúng nói.

“Thả người cho ta, chúng ta còn có thể có chuyện để nói, nếu không, hừ!” Thiên Phì lang quân di chuyển cơ thể như một đống thịt mỡ, mạnh mẽ bước về phía trước.

Mặt đất hung hăng chấn động một chút, khí thế ngút trời, bày ra thực lực mạnh mẽ của nhị động chủ.

“Khi ta đến đã nghỉ động chủ có thể lăn lộn trong núi Dã Nhân cũng phải có gì đó, kết quả vừa nhìn đều là mặt hàng như thế này, thật sự rất thất vọng.

” Lý Thanh Sơn lắc đầu thở dài nói.

Không phải hắn giả vờ thất vọng mà sự thất vọng này xuất phát từ nội tâm, không phải nói có tám động chủ sao? Còn có người tiếp cận thiên kiếp lần thứ ba, sao chỗ này mới có năm người.

Ba người còn lại đang ẩn nấp trong bóng tối hay là không ở trong núi Dã Nhân, uổng công hắn hao tâm tổn trí dẫn họ xuống núi, ngược lại là do hắn quá để mắt đến họ.

“Ngươi muốn làm động chủ?” Ánh mắt Mỹ Tằm Nương híp lại, hóa ra hắn tới đây là có mục đích này sao? Một người đường đường là Bạch Ưng thống lĩnh mà lại muốn làm động chủ Quần Ma quật, thật đúng là buồn cười!“Không sai!” Lý Thanh Sơn kiềm chế sự thất vọng, vừa cười vừa nói.

Thiên Phì lang quân cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nếu thế thì một loạt hành động của hắn sẽ được giải thích rõ ràng.

Nếu hắn thật sự cố ý muốn làm kẻ địch với Quần Ma quật đã sớm đại khai sát giới ở trong thành, làm gì có chuyện chỉ giết ma tu đắc tội mình.

Thoạt nhìn hắn có vẻ hung hãn bá đạo, trên thực tế đã vô cùng tiết chế, cũng không phải là kiểu không chết không nghỉ.

Nghe nói hắn đắc tội với một vị hoàng tử nên mới bị đày Nam Cương, xem ra là có tâm nhập ma đạo.

Nếu là mười năm trước thì thật sự có khả năng chấp nhận hắn.

Quần Ma quật không từ chối bất kỳ ai đến đây, đủ mạnh là được.

Có thể khiến một vị Bạch Ưng thống lĩnh đến xin gia nhập cũng có thể mở rộng tiếng tăm.

Nhưng mà hiện tại cũng chỉ có một con đường chết, bằng không thì làm sao có thể không một tiếng gió xuất quan được.

Tóm lại trước tiên phải lừa gạt hắn, vì thế liền nói: “Thì ra là như thế.

Thật sự đó chỉ là hiểu lầm thôi, Quần Ma quật chúng ta luôn luôn là biển chứa trăm sông, thu gom tất cả.

Chẳng qua thân phận của ngươi quá mức mẫn cảm, khiến chúng ta cảm thấy nghi ngờ.

Nếu ngươi biểu đạt ý đồ tới đây sớm hơn một chút sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy mà mở rộng cửa lớn hoan nghênh ngươi lên núi!”“Cái gì, ta tuyệt đối không đồng ý! Muốn làm động chủ Quần Ma quật của ta, cũng không soi thử mặt mình vào nước tiểu mà xem, xem mình có đủ tư cách hay không!”Ngụy Độc nóng nảy, nếu thật sự để Lý Thanh Sơn làm động chủ, dựa vào thực lực của hắn, rất có thể bài vị còn ở trên nàng ta, vậy thì thù của hắn ta vĩnh viễn không thể báo được.

“Ngươi tên gì.

” Lý Thanh Sơn có chút kỳ quái nhìn vẻ mặt tràn đầy cừu hận của Ngụy Độc.

“Bát động chủ của Quần Ma quật, Ngụy Độc!” Ngụy Độc nói.

“A, ngươi chính là sư phụ của cái tên họ Trần gì đó!” Lý Thanh Sơn nhớ lại.

“Không tệ! Hôm nay, người chỉ có đường chết mà thôi!”Ngụy Độc âm trầm nói, dù sao hai người bị Lý Thanh Sơn cầm trong tay đều không phải đệ tử của hắn, hắn ước gì Lý Thanh Sơn giết họ, để cho Thiên Phì lang quân và Mỹ Tằm Nương nếm thử tư vị đau đớn khi mất đi đồ đệ yêu quý.

“Đây là chuyện lớn của Quần Ma quật, cho dù đại động chủ ở đây cũng sẽ gật đầu, nào quản ngươi có đồng ý hay không!” Thiên Phì lang quân hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Độc một cái, Ngụy Độc liền ngậm miệng lại.

“Đồ đệ của ta sắp không chịu nổi được nữa, kính xin đạo hữu nhanh chóng thả nàng ra, chúng ta ngồi xuống từ từ thương lượng!” Mỹ Tằm Nương trong lòng thầm gấp gáp.

Bà chủ trên mặt đất, khuôn mặt mê người đã sưng lên, phồng lên từng vết phồng rộp, làm gì còn chút nhan sắc nào nữa, nằm trên mặt đất rên rỉ ngọ nguậy.

“Thả nàng ta ra?” Lý Thanh Sơn liếc mắt một cái.

“Tương lai nhất định nàng ta sẽ bồi tội với đại hữu, mặc cho đạo hữu xử trí.

” Mỹ Tằm Nương nói.

“Ai hạ độc thì tự mình giải đi, ta đâu có ngăn cản đâu.

” Lý Thanh Sơn giang hai tay ra.

“Ngụy lão bát ngươi còn không đi giải độc.

Nếu không phải do chủ ý ngu xuẩn của ngươi sao có thể nháo thành như vậy!” Mỹ Tằm Nương nói.

Ngụy Độc tuy không tình nguyện, nhưng hắn ta biết nếu từ chối, chẳng những Mỹ Tằm Nương muốn báo thù, ngay cả Thiên Phì lang quân cũng sẽ trách cứ hắn, đành phải tiến lên phía trước.

“Hóa ra lại là ngươi!” Lý Thanh Sơn nở nụ cười.

“Là ta thì sao?” Ngụy Độc cẩn thận đề phòng, đồng thời tìm kiếm sơ hở của Lý Thanh Sơn, tùy thời chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng.

“Cha không biết dạy con cũng có tội.

Đồ đệ ngươi không phải là đồ vật, đều là lỗi của sư phụ, đồ đệ ngươi chọc ta, ngươi còn không biết giáo huấn, còn muốn thay hắn báo thù? Chết đi cho ta!”Lý Thanh Sơn cười dài một tiếng, đánh ra một quyền.

Mọi người đều không ngờ rằng, Lý Thanh Sơn nói động thủ là lập tức động thủ, không có một chút do dự nào, vừa rồi nói muốn làm động chủ Quần Ma quật, chẳng lẽ chỉ là nói chơi? Tuy rằng Ngụy Độc đã sớm có phòng bị, nhưng vẫn không ngờ một quyền này tới nhanh như vậy! Mãnh liệt như vậy! Trong phút chốc, tràn ngập khắp tầm nhìn, tựa như một đám mây đen bao phủ mặt đất, trong đám mây đen có hắc sắc thiểm điện đan xen, đó là lực chấn động xé rách không khí, hình thành vết nứt.

Quyền còn chưa tới, đã nghiền nát sự tự tin của Ngụy Độc.

“Vậy mà hắn lại mạnh đến mức này, không phải vừa mới vượt qua thiên kiếp thứ hai không lâu sao?” Không kịp né tránh, không kịp phản kích, không kịp hô hào! Ngụy Độc vận chuyển một thân độc công đến cực hạn, quanh thân bốc lên một làm sương khói màu xanh đen, nồng đậm dày đặc, nếu có thực chất, hy vọng có thể ngăn cản được, sau đó lập tức lui về phía sau, để cho động chủ khác có thể tới cứu viện.

Nhưng mà, độc khói hình thành phòng ngự vừa chạm liền tan, đừng nói là ngăn cản thậm chí không thể làm suy yếu uy thế của quyền kia! Rầm! Nửa người trên của Ngụy Độc hóa thành một tầng huyết vụ, bay tản về phía mấy vị động chủ, chỉ còn lại có hai cái chân lẻ loi còn đứng ở nơi đó! Bốn vị động chủ còn lại vừa mới chuẩn bị cứu viện, tất cả đều lập tức ngừng lại, trợn mắt há hốc mồm.

Tuy Ngụy Độc là người yếu nhất trong bát đại động chủ, tuy rằng hắn am hiểu dùng độc giết địch nhân hơn là chính diện đánh nhau! Nhưng dù sao hắn cũng là cường giả vượt qua thiên kiếp thứ hai, ấy vậy mà lại bị một quyền đánh nát, đừng nói ngăn cản phản kháng, ngay cả tự bạo kim đan cũng không kịp, vậy thì chiêu kia phải khủng khiếp cỡ nào cơ chứ! “Lý Thanh Sơn, ngươi.

ngươi.

Ngươi.

” Thiên Phì lang quân run rẩy, chỉ vào Lý Thanh Sơn giận dữ quát, thân thể lại rụt về phía sau theo bản năng.

“Mấy vị đừng sợ, người này có cừu oán với ta, thời khắc nào cũng muốn mưu hại ta, ta bất đắc dĩ mới giết hắn.

Nếu ta làm động chủ Quần Ma quật, cũng không muốn làm bạn với loại phế vật thế này!” Lý Thanh Sơn cười vỗ vỗ tay, thu hồi bách bảo nang của Ngụy Độc cùng một viên kim đan màu xanh đen, hời hợt nói.

“Rõ ràng là đệ tử làm sai chuyện, ta giúp hắn thanh lý môn hộ.

Hắn chẳng những không cảm kích, còn dám báo thù, chắc mấy vị đạo hữu không phải là người không rõ trái phải như vậy đâu nhỉ!” Lý Thanh Sơn nói xong, đá vào người bà chủ một cái.

Hiện tại thoạt nhìn nàng giống như là một khối u thịt thật lớn, đụng vào người đầu bếp, bay ra ngoài, nổ tan trong không trung.

Đầu bếp phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Nước mủ dung hợp mấy chục loại kịch độc tạt khắp lên người hắn, cả người vừa đau vừa xót, vừa ngứa vừa tê.

Hắn lăn lộn khắp nơi, bò lên trước người Thiên Phì lang quân, vươn tay ra: “Sư tôn, cứu ta!”

Bình Luận (0)
Comment