“Đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, mời Vu động chủ quay về đi thôi, sau này ta chắc chắn sẽ lại đến thỉnh giáo!”Thiên Lương Mộc chắp tay nói, hắn tự nhân xuất thân từ vương tộc, sẽ không thô tục như đám mọi rợ đến từ Nam Cương này, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ bày ra phong thái vương tử.
Vu Vô Phong im lặng không nói, lần này chỉ có mười đại động chủ cùng nhau xuất hiện mới có thể chiến một trận, đang định lui ra sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng động kỳ dị.
Tiếng động kia giống như rồng ngâm, nhiếp quỷ kinh thần, vang vọng khắp tầng mây, lại giống như tiếng thiền xướng, quang minh chính đại, phổ độ chúng sinh.
Nghe vào trong tai, đến cả thần hồn cũng bị lay động, Vu Vô Phong lập tức phong bế thính giác, nhưng lại không có chút tác dụng gì, âm thanh kia càng lúc càng vang, cuồn cuộn vô biên, có mặt ở khắp nơi.
“Từ khi nào mà Nam Cương có thần thông này vậy!”Vu Vô Phong dõi mắt nhìn về nơi xa, ở hướng tây rặng mây đỏ như bị cháy, âm thanh kia được vang vọng từ tầng tầng lớp lớp tầng mây ráng màu kia, một chút ánh sáng vàng thoáng hiện, giống như một ngôi sao sáng phá không từ từ dâng lên trong bầu trời đêm, nó càng ngày càng sáng, càng lúc càng gần.
“Là nàng!”“Là ai?”“Nhện nữ” thất thanh nói.
Nếu nói thứ Vu Vô Phong cảm nhận được chỉ là chấn động, vậy thì thứ mà các giáo chúng Vạn Độc Giáo cảm nhận được đó chính là áp bách thực chết, đám mây xanh đang được khống chế bị kích thích gợn sóng liên miên, dần dần có vẻ như sắp bị phá thành mảnh nhỏ, làm gì còn có vẻ nhẹ nhàng thảnh thơi như lúc cắn nuốt kiếm quang bạch hồng kiếm của Vu Vô Phong chứ.
Tiểu An khoác vạn trượng ráng màu, lại vẫn không thể che giấu được ánh sáng vàng rực chói mắt trên người nàng, tăng bào màu nguyệt quang kích động, bay nhanh về phía đám mây xanh kia.
Nàng khẽ hé miệng, thi triển ra bí thuật của Thiên Long Thiền Viện, đây chính là chiêu mà đến cả Linh Vương Kim Thiền cũng muốn học lén – Thiên Long Thiền Xướng!Đôi mắt âm u không có chút rung động nào, thấm nhuần tướng sắc không, lĩnh hội được áo nghĩa của Phật pháp, phát huy bí thuật Phật môn lên đến cực hạn, nhưng công pháp nàng vận chuyển lại là Chu Nhan Bạch Cốt Đạo diệt Phật hủy Phật.
“Là nàng!”Thiên Lương Mộc nhìn thấy gương mặt mà hắn không thể nào quên được ở nơi xa, không thể nào tưởng tượng được âm thanh to lớn vang vọng khắp nơi kia lại xuất phát từ miệng của một nữ tử nhỏ nhắn như thế.
Hắn đã từng nghe nói nàng chính là đệ tử ưu tú nhất của Thiên Long Thiền Viện trong nghìn năm qua, lại còn bất chấp mọi thứ cùng Lý Thanh Sơn đến vùng Nam Cương này mạo hiểm.
Mà trong lúc danh tiếng của Dã Nhân Vương nổi tiếng gần xa, nàng vẫn cứ luôn bình thường im lặng, cam tâm làm nền, không khỏi làm cho người khác khinh thường, thậm chí là bỏ qua nàng.
Dù sao nàng cũng chỉ mới vừa vượt qua thiên kiếp lần thứ hai không lâu, dù có là thiên tài thì thực lực vẫn còn khá hữu hạn.
Mãi đến giờ phút này, hắn mới giật mình phát hiện được, thì ra nàng lại có thực lực mạnh đến thế.
Hiện tại nàng làm gì còn có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như trước, khí thế toát ra từ trên người nàng còn hơn xa mấy người họ.
“Nàng ta chính là Tiểu An ở bên cạnh Lý Thanh Sơn đúng không! Đến đúng lúc lắm, bắt lấy nàng ta, chờ sư tôn khen ngợi!”Rết nam mím môi lộ ra vẻ hưng phấn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp như thế này, nói không chừng còn có thể âu yếm thử một lần nữa!“Giết chết con tiện nhân này!”Nhện nữ kêu lên, gương mặt đầy vẻ ghen tị.
“Ngu xuẩn!”Đến lúc này thì Thiên Lương Mộc cũng mặc kệ phong thái vương tử gì đó nữa, chửi ầm lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nếu nàng đã đến, vậy Lý Thanh Sơn còn sẽ ở xa sao?Trái tim Thiên Lương Mộc chợt nhói lên, người chưa từng gặp qua Lý Thanh Sơn thì tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được uy thế của nam nhân này.
Nếu chỉ bàn về cảnh giới tu hành, mỗi một vị trưởng lão, mỗi một hộ pháp ở đây đều cao hơn hắn, cho nên tuy là hắn có chiến tích kinh người, nhưng chỉ dựa vào nghe thấy thì rất khó chú ý quá tới ba chữ “Dã Nhân vương” này.
Giống như Vạn Độc lão tổ sẽ không để ý một tiếng “đạo hữu” của Đại Dung Thụ Vương, người tu hành đạt tới cảnh giới như họ, ai mà không phải là kỳ tài thiên phú dị bẩm chứ, ai mà không phải trải qua nhiều năm gian khổ tu hành, ai lại không có tự tin về thực lực của mình.
Nhưng nói thế nào, Lý Thanh Sơn mới hơn ba mươi tuổi cũng thật sự còn quá trẻ tuổi, đừng nhìn bề ngoài của Thiên Lương Mộc là bộ dáng công tử trẻ tuổi, nếu dựa theo bối phận của người phàm mà tính toán thì thừa sức làm gia gia của Lý Thanh Sơn.
Đường đường là đệ nhất tông môn Nam Cương, một đường tinh anh hội tụ, cho dù Vạn Độc lão tổ không còn nữa, sao có thể sợ chỉ là một Lý Thanh Sơn tập kích bất ngờ.
Họ nghĩ như vậy, Vạn Độc lão tổ cũng nghĩ như vậy, cho nên nói đi là đi, không chút lo lắng đến an nguy của họ.
Nhưng mà Thiên Lương Mộc từng tận mắt thấy Lý Thanh Sơn, từng cảm nhận được sự chênh lệch này, hiểu được rồi cho nên cũng sợ hãi.
Nếu Lý Thanh Sơn dám dẫn Vạn Độc lão tổ ra, lại đặc biệt ở đây chặn giết họ, tất nhiên là có chắc chắn.
Phóng mắt nhìn bốn phương tám hướng, dưới chân có núi rừng liên miên chập chùng, trên đỉnh đầu có từng đám mây trắng lơ lửng, khắp nơi đều có thể có Lý Thanh Sơn ẩn nấp trong đó, giữa thiên địa mênh mông, bỗng nhiên nổi lên sát khí bốn phía, làm cho người ta hít thở không thông.
Tiểu An chưa từng quyết chí tiến lên, tựa như một ngôi sao vàng chói mắt, từ chân trời phương Tây phi nước đại mà đến, âm thanh Thiên Long thiền xướng càng thêm thâm trầm lảnh lót, ngang nhiên giữa thiên địa.
Cho dù có mây xanh ngăn cách, các trưởng lão hộ pháp môn cũng cảm thấy khí huyết sôi trào, thần niệm cũng khó có thể tập trung.
Mà đệ tử tầm thường lại càng không chịu nổi, ôm đầu ngã ở đầu mây, hồn phách giống như bị lao vào trong sóng to gió lớn, có thể bị xé nát chôn vùi bất cứ lúc nào.
“Đây là chiêu thức bị thất truyền Thiên Long thiền xướng của Thiên Long thiền viện, quả nhiên có chút môn đạo!” “Không hay rồi, không thể để nàng tiếp tục thi triển, chúng ta mau cùng nhau ra tay bắt nàng lại!”Trong lúc nói chuyện, Tiểu An đã tiếp cận trong vòng mười dặm, uy lực của Thiên Long thiền xướng phát huy đến cực hạn, vả lại không có chút ý định nào cho thấy nàng sẽ chậm lại, chỉ cần một hơi thở, hai bên sẽ chính thức đụng độ.
Giáo chúng Vạn Độc nóng lòng muốn thử, đang chờ ra tay, bỗng nhiên cảm giác cả người nặng nề giống như bị bầu trời kiên quyết kéo xuống, thân hình lảo đảo.
Mây xanh kích động gần như vỡ vụn, mà những đệ tử bình thường bị Thiên Long thiền xướng áp chế lại càng phun ra máu tươi, ngũ tạng muốn nứt ra.
Trong lòng Thiên Lương Mộc rùng mình, chợt ngẩng đầu lên:“Tới rồi!”Giữa những đám mây trắng, nơi sâu trong bầu trời bị ánh sáng chiếu đỏ rực lại xuất hiện một chấm đen, đang dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cấp tốc lớn lên.
Rơi xuống!Cuồng phong từ bên tai Lý Thanh Sơn gào thét mà qua, quanh thân kéo ra từng luồng bạch sắc nhiễu loạn, vứt lại từng đám mây trắng xa xa ở phía sau, mặt đất xanh biếc đập vào mặt.
Cánh Phong Thần giãn ra đến cực hạn, lửa Phượng Hoàng hừng hực thiêu đốt, phong hỏa giao hòa, kéo dài về phía sau, giống như đuôi ánh sáng dài của sao băng.
Trải qua Phượng Hoàng Niết Bàn, sau khi dục hoả trùng sinh, hắn lại một lần nữa thi triển ra tư thế như vậy, lại so với trước kia càng thêm thần tốc, càng thêm cường hãn.
Chớp chớp mắt, giáo chúng Vạn Độc đã gần ngay trước mắt, tất cả biểu cảm kinh ngạc trên mặt họ đều có thể thấy rõ ràng, khóe miệng Lý Thanh Sơn nhếch lên một nụ cười, năm ngón tay phải mở ra, cánh tay phải cong về phía sau, quát:“Các ngươi có nghe qua một chiêu chưởng pháp từ trên trời giáng xuống chưa!”Từ lúc Thiên Lương Mộc thấy Lý Thanh Sơn, trải qua vô số sinh tử mài giũa ra cảm giác nguy hiểm, quả thực giống như là đang gầm thét, liều lĩnh lấy ra một tấm Đại Na Di phù đã cất giấu kỹ rất lâu, kích phát.
Mà sư huynh sư muội của hắn cùng với một đám trưởng lão hộ pháp, hiển nhiên không cho là cần thiết.
Trong lòng hai sư huynh muội lại cười nhạo sự khiếp sợ của hắn, suy nghĩ nên làm thế nào tố cáo hắn ở trước mặt Vạn Độc lão tổ.
Trên mặt một vị trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng, chỉ vào bầu trời gầm thét nói: “Hắn chính là Dã Nhân vương Lý Thanh Sơn, nhanh chóng bắt hắn đi, thật là đi mòn đề giày cũng không tìm được, giờ thì hoàn toàn không tốn thời gian! Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Đúng là.
”Một chưởng của Lý Thanh Sơn đánh xuống, đột nhiên hóa thành kình thiên cự chưởng, ném xuống bóng ma thật lớn, bao phủ tất cả giáo chúng Vạn Độc ở trong đó, tựa như Thái Sơn áp đỉnh ầm ầm áp xuống.
Phanh!Mây xanh nát bấy, trong đó mơ hồ có rất nhiều tiếng bạo liệt nặng nề, bốc lên một đoàn huyết vụ.
Tốc độ hạ xuống của Lý Thanh Sơn trở nên chậm lại, cánh chim giãn ra thu lại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tán đi ma giáp trên người, mắt đỏ chuyển thành đen láy, tay phải cũng khôi phục bình thường, lắc lắc, khẽ thở ra một hơi: “Mặc dù uy lực của một chiêu này rất mạnh, nhưng thật đúng là rất phí tinh lực và yêu khí! Cũng may sau khi trải qua Phượng Hoàng Niết Bàn, việc khống chế sức mạnh quả thật cũng tinh diệu hơn rất nhiều, nếu như trong quá khứ, chắc chắn phải chạm vào mặt đất mới có thể dừng lại.
”Vu Vô Phong mở to hai mắt, miệng mở ra, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
Tu hành nhiều năm như vậy, hắn tự nhận cũng là kiến thức rộng rãi, chuyện thiên kỳ bách quái gì cũng đã gặp qua, nhưng chưa bao giờ kinh ngạc như hôm nay.
Từ lúc Tiểu An hiện thân, hắn đã chuẩn bị tiếp viện, ai bảo nàng nắm giữ Huyết Thệ Thư chứ! Mà đợi đến khi Lý Thanh Sơn từ trên trời giáng xuống, hắn liền vung Bạch Hồng kiếm lên, chuẩn bị tốt biểu hiện một chút.
Nhưng, một kiếm quyết của hắn còn chưa thi triển ra, Lý Thanh Sơn vèo vèo bay qua, tốc độ kia so với ngự kiếm của hắn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Và rồi.
Và rồi.
Vạn Độc giáo không còn nữa!Hai đệ tử thân truyền, ba hộ pháp, năm trưởng lão, còn dẫn theo mấy chục đệ tử trong môn, tất cả đều biến mất giữa thiên địa, nếu không phải mùi máu tươi nhàn nhạt theo gió bay tới, hắn gần như muốn hoài nghi có phải Vạn Độc giáo thi triển gì đó hay không, thủ đoạn thần diệu để tập thể di chuyển.