Chương 135: Chờ Quá Lâu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 135: Chờ Quá Lâu
Có câu nói là “Lấy đá núi khác về mài đao ta”, hiện tại hắn đang có trong tay hai ngọn núi ngọc, nếu hai chúng nó va chạm với nhau, sẽ bắn ra những tia lửa như thế nào đây?
Lý Thanh Sơn kềm chế nỗi chờ mong và vui sướиɠ trong lòng, nói với Tiểu An:
“Lúc nãy là ngươi giúp ta sao?”
Hắn có thể dễ dàng huyệt Phong Trì như thế, chắc chắn không phải là do ngẫu nhiên.
Ngọn lửa đỏ trong hốc mắt của Tiểu An có hơi tối đi, một chỉ lúc nãy cũng đã hao phí đi rất nhiều tâm lực của hắn.
Trong lúc Lý Thanh Sơn nhắm mắt tu hành, hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào, dần dần, ánh mắt hắn xuyên thấu qua làn da và cơ thể của Lý Thanh Sơn, thẩm tách cơ thể Lý Thanh Sơn như những dụng cụ y học hiện đại, nhưng hình ảnh lại rõ ràng hơn rất nhiều so với khi sử dụng bất cứ loại dụng cụ nào khác.
Hắn thấy được sự tồn tại của kinh mạch kia, nhìn thấy chân khí của Lý Thanh Sơn liên tục tăng lên cao, mãi đến khi tăng lên đến chỗ cao nhất, phóng về phía huyệt Phong Trì ở đằng sau gáy, nhưng rõ ràng đã không còn sức mạnh để nối liền.
Vì thế, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, hắn điểm ra một chỉ về phía huyệt Phong Trì.
Cái gọi là nhân thể, bản chất cũng chỉ là do xương cốt và huyết nhục tạo thành, dù là kinh mạch thần kỳ, huyệt vị huyền diệu thì vẫn phải lấy huyết nhục làm cơ sở. Mà Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, đó chính là thần thông điều khiển hai thứ này.
Hiện tại tu vi của Tiểu An còn quá yếu, đến cả tầng thứ nhất của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo cũng chưa luyện được, nếu không chỉ cần tùy tiện chỉ một phát là có thể đánh nát xương cốt, lóc huyết nhục, hiện tại tuy rằng hắn vẫn chưa có được thực lực này, nhưng vẫn có thể giúp đỡ Lý Thanh Sơn vào giây phút quan trọng.
Một cái điểm chỉ này cần phải cực kỳ cẩn thận, gáy vốn là nơi vô cùng nguy hiểm của con người, nếu như lỡ tay có thể làm người ta chết ngay tại chỗ, nếu không phải cơ thể của Lý Thanh Sơn vô cùng mạnh mẽ thì Tiểu An cũng không dám làm thử, hắn cũng tiêu hao hết toàn bộ tâm lực, còn mệt hơn là đánh một trận với yêu thú khủng bố nữa.
Tiểu An cầm bút lông sói, viết xong nét bút cuối cùng, Lý Thanh Sơn mới hiểu được đầu đuôi, không khỏi líu lưỡi nói:
“Chu Nhan Bạch Cốt Đạo mạnh thật, nếu có ngươi giúp đỡ, vậy chẳng phải ta có thể Luyện Khí dễ dàng hơn rồi sao?”
Tiểu An lắc đầu, lại chấm mực nước viết xuống bốn chữ:
“Dục tốc bất đạt.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Như vậy sao? Ta lại muốn nhanh chóng luyện xong Tiên Thiên Luyện Khí Quyết, sau đó lại đổi một bộ công pháp khác luyện.”
Tiểu An viết lên giấy, hỏi Lý Thanh Sơn mấy vấn đề liên quan đến Tiên Thiên Luyện Khí Quyết.
Lý Thanh Sơn lại không thể trả lời, nhờ vậy mới phát hiện bản thân vẫn chưa hiểu rõ cuốn Tiên Thiên Luyện Thể Quyết này, sau đó kinh ngạc hỏi:
“Ngươi cũng luyện Tiên Thiên Luyện Thể Quyết sao?”
Tiểu An lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại viết liên tục.
Thì ra lúc Nghiêm Tùng dạy Tiên Thiên Luyện Thể Quyết cho Lý Thanh Sơn, Tiểu An đã yên lặng ngồi nghe, cảm thấy có chút quen thuộc, tối hôm nay thấy Lý Thanh Sơn đột phá Luyện Khí tầng hai, cảm giác quen thuộc lại càng tăng thêm, tự nhiên hiểu được rất nhiều điểm quan trọng trong việc tu luyện Tiên Thiên Luyện Thể Quyết, hiểu được những điểm chính trong đó, sau đó cảm thấy cách Lý Thanh Sơn tu luyện hình như có chút sai lầm, nhịn không được hỏi hắn mấy vấn đề.
Lý Thanh Sơn vốn cũng không cảm thấy Tiên Thiên Luyện Thể Quyết có cái gì thâm ảo phức tạp, nhưng sau khi tham khảo cái nhìn của Tiểu An, lại có cảm giác mở rộng thông suốt. Ở trên đại Luyện Khí, hắn như một học sinh tiểu học, đang làm toán cộng vui vẻ thì đột nhiên có một cái bảng cửu chương từ trên giáng xuống.
Hắn xoa đầu Tiểu An, cười khổ nói:
“Thì ra ngộ tính của ta lại kém đến thế này!”
Thật ra cũng không phải ngộ tính của Lý Thanh Sơn quá kém, mà là hắn chưa từng được bất cứ ai chỉ dạy trên con đường Luyện Khí cả.
Trên con đường tu hành cần chú ý bốn chữ “Tài Lữ Pháp Địa”, “Lữ” đứng ở vị trí thứ hai, chủ yếu là chỉ đến mối quan hệ thầy trò, bất cứ ai cũng cần phải có tiền bối dẫn đường, đứng ở trên vai của người khổng lồ sẽ khỏe hơn tự bản thân lần mò rất nhiều.
Tiểu An cũng phải dựa vào ngộ tính của bản thân, mà càng dựa vào tri thức được ẩn giấu ở trong ký ức sâu thẳm hơn.
Tiểu An không biết nên an ủi hắn như thế nào, Lý Thanh Sơn cười nói:
“Sau này phải nhờ ngươi chỉ dạy nhiều hơn rồi, nhưng mà ngươi không thể nói chuyện, cũng rất bất tiện, chờ đến khi ngươi ngưng luyện ra được huyết nhục là tốt rồi, yên tâm đi, không phải chờ lâu quá đâu.”
Lý Thanh Sơn tiếp tục đả tọa, dựa vào những lời chỉ dẫn của Tiểu An, lại một lần nữa tu luyện Tiên Thiên Luyện Thể Quyết từ tầng thứ nhất đến tầng thứ tư, từng bước một mà củng cố lại cảnh giới.