Trong lòng Vu Vô Phong gào thét: “Sư phụ, ngài đừng bị diễn xuất của họ lừa gạt, họ là một phe!”Lý Thanh Sơn liếc nhìn Như Tâm, nàng đeo mặt nạ phòng độc lúc luyện độc, lui ra phía sau Vạn Độc lão tổ, chấp lễ như đệ tử, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn và Diệp Đoạn Hải thờ ơ nói vài câu, Công Dương tiên sinh “bộp bộp bộp” bước nhanh tới, chắp tay nói: “Xin chào Kiếm Các Các chủ, phong thái của các chủ vẫn như trước, thật đáng mừng!”“Lần trước tiếp đón không chu đáo, hoan nghênh tiên sinh lại đến Kiếm Các làm khách.
” Diệp Đoạn Hải cũng hạ thấp sự kiêu ngạo.
“Đâu có đâu có, nhất định nhất định.
”Công Dương tiên sinh hàn huyên vài câu, biết Diệp Đoạn Hải không thích nói chuyện nên quay mặt nói với Lý Thanh Sơn: “Vị này nhất định là Dã Nhân Vương uy chấn Nam Cương, chừng ấy tuổi đã tài giỏi như thế, thật sự làm cho những lão gia hoả như bọn ta hổ thẹn!”Trên mặt tràn ngập vẻ tán thưởng không hề che giấu, nhìn có vẻ như là xuất phát từ tận đáy lòng.
“Tiên sinh quá khen rồi.
” Lý Thanh Sơn khách sáo trả lễ, thật sự cảm nhận được tâm tình của Kê Trường Phong và Diệp Đoạn Hải.
Bắc vương phủ thật sự quá mạnh, lập triều ở Đại Hạ dài đến vạn năm lịch sử, Vụ Châu vẫn là vùng đất Bắc quốc, truyền thừa đến tận bây giờ, nội tình thật sự không đơn giản, cho dù là đại tu sĩ hay đại tông môn cũng dưới sự thống trị của nó.
Nam Hải Kiếm Các và Vân Phàm tông dầu gì cũng ở Nam Hải, Dã Nhân sơn cũng dưới sự thống trị của Bắc Vương, cho dù kế hoạch của hắn thành công, thuận lợi công chiếm Hỏa Dung sơn thì cũng cần thời gian tu hành, nếu trở mặt với Bắc vương phủ thì sẽ không thủ được, chỉ có thể chạy về Thanh Châu.
Cũng may vị Công Dương tiên sinh này rất biết nói chuyện, sẽ không khiến người ta cảm thấy bị Bắc vương phủ áp bức.
Nhưng chỉ cần là người có tư duy bình thường sẽ không thể bỏ qua sự tồn tại của Bắc vương phủ đứng sau hắn.
“Nhưng rốt cuộc hắn tới đây làm gì?” Lý Thanh Sơn lờ mờ suy đoán, nhưng không thể nào chứng thực được điều gì từ trên mặt Công Dương tiên sinh.
“Hôm nay khách quý tụ tập, là thanh thế ngàn năm chưa từng có của Vân Phàm tông ta, mời theo ta lên Vân Phàm sơn để ăn mừng một phen nào!”Chủ Vân Phàm tông - Kê Trường Phong vung tay lên, một luồng gió mát dâng từ dưới chân mọi người, ngoại trừ những người trên đài cao, còn có một vài tu sĩ tu hành ở Nam Hải, tất cả đều đạt Thiên Kiếp lần hai trở lên nên mới có tư cách đến chính điện trên Đại Vân Phàm dự tiệc.
Mà giao nhân tầm thường và người tu hành tự có người hướng dẫn, bày tiệc ở Trung Vân Phàm sơn và Tiểu Vân Phàm sơn.
Sau khi xong tiệc rượu, Hải thị mới xem như chính thức bắt đầu.
Lý Thanh Sơn mặc cho gió mát kéo theo, bay về phía Đại Vân Phàm sơn, đi tới đỉnh núi Phi Liêm điện, chỗ ngồi đã được bố trí xong, chờ mọi người ngồi xuống.
Kê Trường Phong là động chủ, cho nên khẽ khiêm tốn ngồi ở thượng tọa.
Mà Cộng Uyên tự xưng là người đứng đầu Nam Hải, lại là nửa đông gia của Hải thị lần này, chỗ ngồi ắt sẽ song song với Kê Trường Phong.
Chủ nhân Kiếm Các và Vạn Độc lão tổ thì ngồi ở phía dưới hai bên, đối diện nhau, nhưng vị trí ngồi bên phải thì tôn quý hơn một chút, bị Vạn Độc lão tổ chiếm giữ.
Kê Trường Phong vốn hơn lo lắng, lúc đầu hắn đã sắp xếp cho Diệp Đoạn Hải ngồi ở bên phải, để cho Công Dương tiên sinh ngồi bên trái, như vậy là thích hợp nhất, để cho người khác không xoi mói được, nhưng không nghĩ tới Vạn Độc lão tổ lại bất ngờ xuất hiện làm rối loạn kế hoạch, nhưng thấy Diệp Đoạn Hải không tỏ vẻ dị nghị nên yên lòng.
Vậy thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều, Công Dương tiên sinh không hề khiêm tốn ngồi xuống bên phải, bất luận bối cảnh thế lực của hắn thế nào, tu vi bản thân đặt ở đây cũng không thể nào so sánh với vị trí đại tu sĩ cao quý.
Mà khách khí thì khách khí, Bắc vương phủ lợi hại hơn Dã Nhân sơn rất nhiều, bản thân tu vi cảnh giới cũng cao hơn.
Lý Thanh Sơn lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn vốn không có ý định lấy chỗ ngồi của Vạn Độc lão tổ, thản nhiên ngồi xuống ghế dưới chỗ Diệp Đoạn Hải.
Cứ như vậy đã ổn định được bữa tiệc lần này, lấy sáu người họ làm trọng, vị trí phía dưới tương đối tùy ý.
Nhưng cũng có người bất mãn, ví dụ như vị tu sĩ Kim Đan ngồi ở “số 7” kia, luôn nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn giống như là trách Lý Thanh Sơn cướp vị trí của hắn.
Hắn cũng là một vị tông chủ có danh tiếng hiển hách, địa vị tông môn tu hành đạo ở Nam Hải cũng gần với Vân Phàm tông, không hề cảm thấy Lý Thanh Sơn có tư cách ngồi vị trí cao hơn hắn, chẳng qua chỉ là Thiên Kiếp thứ hai mà thôi, ngay cả cảnh giới cũng chưa tới đỉnh phong, danh Dã Nhân Vương gì đó cũng chỉ là khoe khoang.
Nhưng hôm nay có rất nhiều đại tu sĩ ở đây, Lý Thanh Sơn cũng bày ra bộ dáng cười cười nói nói với họ, hắn cũng không dám ra mặt, nếu không đột nhiên có vị nào chướng mắt hắn thì lại phiền phức lớn.
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, những món ăn ngon độc lạ đậm đà hương vị Nam Hải được đưa lên như dây chuyền, chắc là hải sản đầy linh khí quý hiếm, còn có ca múa đàn sáo tạo hứng thú, uyển chuyển như âm thanh của tự nhiên.