Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138: Túi Bách Bảo

Chương 138: Túi Bách Bảo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 138: Túi Bách Bảo


Lý Thanh Sơn ngẩn ra:

“Thì ra các ngươi không phải huynh muội ruột, cái này cũng coi như gia tộc sao?”

Tiền Dung Chỉ cười lạnh nói:

“Gia tộc gì chứ, cũng chỉ có thể ăn hϊếp mấy người thường, ta nghe nói những đại gia tộc thật sự là có thể luyện chế ra đan dược, để cho những hài tư không có tư chất cũng trở thành Luyện Khí tu sĩ, mà loại gia tộc như nhà họ Tiền này, đến cả huyết thống của bản thân của không giữ vững được, cũng chỉ là thứ hàng giả không đáng nhắc đến.”

Lúc này Lý Thanh Sơn mới biết được, thì ra còn có chuyện như thế, nghe giọng điệu của nàng, ngạc nhiên nói:

“Lần này ngươi thật sự muốn đối địch với nhà họ Tiền sao? Không phải nhà họ Tiền có ân lớn với ngươi à?”

Biến một người bình thường trở thành Luyện Khí tu sĩ, gần như là có ân tái tạo, nhưng thái độ của Tiền Dung Chỉ thật sự rất quái dị.

Tiền Dung Chỉ vuốt ve gương mặt cười ha ha nói:

“Đúng vậy, có ân lớn, không phải bây giờ ta đang định đi báo ân sao?”

Nét âm u trên mặt nàng làm cho hai người đã nhìn quen sống chết như Lý Thanh Sơn và Điêu Phi cũng cảm thấy ớn lạnh.

Tiền Dung Chỉ nói:

“Các ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế, ta diễn đủ lâu, nhịn cũng đủ lâu rồi, chỉ cần các ngươi giúp đỡ ta lần này, ta sẽ nghe theo các ngươi, thế nào.”

Đối với lời đề nghị này, không những Lý Thanh Sơn, mà ngay cả Điêu Phi cũng không hề có chút xiêu lòng nào, chỉ cần người đủ trưởng thành thì chắc chắn không thể nào bị chút sắc đẹp cỏn con mê hoặc mà không màng đến gia sản và tính mạng của bản thân, trừ phi người đó am hiểu mị thuật như Phù Dung.

Điêu Phi cẩn thận nói:

“Ta không muốn làm kẻ địch với một tên Luyện Khí tầng năm, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là điều tra, ngươi xuất thân từ nhà họ Tiền, chắc chắn biết được phòng luyện đan ở đâu, chúng ta hoàn toàn không cần phải đối địch trực diện với Tiền Duyên Niên.”

Tiền Dung Chỉ mắng:

“Tên nhát gan, đan dược luyện xong sẽ lập tức đưa đến trong tay Tiền Duyên Niên, đặt ở trong túi bách bảo của ông ta, còn chưa nhìn thấy người đã bị cái danh Luyện Khí tầng năm hù sợ rồi sao?”

“Ngươi...”

Điêu Phi tức giận đứng dậy, Lý Thanh Sơn duỗi tay cản hắn, nói với Tiền Dung Chỉ:

“Ta cũng không có hứng thú làm kẻ địch với một Luyện Khí sĩ cao hơn ta ba tầng, nếu đây là tính toán của ngươi thì ta khuyên ngươi nên tỉnh táo lại đi, chúng ta điều tra xong sẽ rời đi, không lẽ tên Tiền Duyên Niên kia còn làm làm khó Ưng Lang Vệ sao?”

Tiền Dung Chỉ cuối cùng cũng nghiêm mặt nói:

“Các ngươi biết vì sao nhà họ Tiền không có Luyện Khí sĩ tầng bốn không? Vì tên già kia đã già đến chịu không nỗi, thậm chí còn không có đủ tự tin có thể áp chế được Luyện Khí tầng bốn, sợ có người cướp mất vị trí gia chủ của ông ta, cho nên bất cứ kẻ nào sắp sửa đột phá Luyện Khí tầng bốn thì đều sẽ bị ông ta ngừng cung cấp đan dược.”

Lý Thanh Sơn và Điêu Phi đều hoảng sợ, không ngần ngại phá hỏng sự phát triển của gia tộc cũng nhất quyết phải bảo vệ quyền lực hủ bại của bản thân, loại gia chủ này, thật sự quá đáng sợ.

Tiền Dung Chỉ nói:

“Đến lúc đó, ta sẽ ra tay đánh lén ông ta đầu tiên, chúng ta phải gϊếŧ chết hắn trong vòng một chiêu, những người còn lại, chắc hai vị cũng không thèm để vào mắt đúng không!”

Lý Thanh Sơn và Điêu Phi nhìn nhau, không những Lý Thanh Sơn không đặt Luyện Khí sĩ tầng ba vào trong mắt, ngay cả Điêu Phi cũng tự tin dựa vào kinh nghiệm chiến đấu, chưa từng được gia tộc bồi dưỡng của hắn thì mấy tên vô dụng chưa từng trải qua những cuộc đánh nhau sinh tử không thể nào so sánh được.

Cuối cùng, Tiền Dung Chỉ còn bỏ thêm một quả boom nặng ký:

“Trong túi bách bảo của Tiền Duyên Niên có ít nhất ba trăm viên Ngưng Khí hoàn, ngoài ra còn có một vài loại linh dược cực kỳ quý hiếm, cũng không hề thua kém viên Châu Lộ hoàn kia. Linh khí thì tuy là không thể so với Ưng Lang Vệ, nhưng cũng có không ít, cũng đáng giá mấy trăm viên Ngưng Khí hoàn, hơn nữa mấy đồ đạc trong tay những Luyện Khí sĩ khác, tổng giá trị có lẽ sẽ lên đến một nghìn viên Ngưng Khí Hoàn.”
Lý Thanh Sơn và Điêu Phi đều chấn động trước con số này, nhà họ Tiền đúng là giống hệt với cái tên của nó, đúng là một cái bảo tàng di động, tuy chỉ là một gia tộc nhỏ bé chẳng ra gì, nhưng dù sao vẫn là gia tộc tồn tại hơn trăm năm, những thứ tích lũy được cũng không ót. Có một câu nói:

“Tiền tài động lòng người”, lòng tham của Luyện Khí sĩ đối với đan dược và linh khí cũng không thua gì lòng tham của người bình thường đối với vàng bạc, thậm chí còn hơn xa.

Tiền Dung Chỉ vươn tay ra, Điêu Phi do dự một lúc rồi cũng đặt tay lên trên, sau đó Lý Thanh Sơn cũng vươn tay lên. Ba bàn tay chồng lên nhau.

Vì thế, vì một mục tiêu chung, ba người vốn đang nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí căm thù nhau tạm thời làm đồng minh, đi về phía thành Cổ Phong.

Đầu tiên là đi thuyền, sau đó đi ngựa, sáng đi tối ngủ, năm ngày sau, ba người đi vào thành Cổ Phong.
Lập tức có người nhìn thấy Tiền Dung Chỉ, kêu lên:

“Tiểu thư đã quay về, mau đi thông báo cho gia chủ.”

Lý Thanh Sơn phát hiện vẻ mặt của Tiền Dung Chỉ đang dần dần bí ẩn mà thay đổi, có cảm giác như lần đầu tiên hắn gặp nàng, kiêu ngạo lại có chút rụt rè, như giờ phút này nàng đang cảm thấy vinh hạnh vì thân phận của bản thân và gia tộc, không ai có thể ngờ rằng trong lòng nàng lại chất chứa thù hận đáng sợ như thế.

Bình Luận (0)
Comment