Nhưng đúng vào lúc này, nàng cảm thấy tâm linh trở nên yên bình trước nay chưa từng có, thoải mái đến mức như muốn rên rỉ,Bất kể là Cộng Uyên hay là Lý Thanh Sơn cũng không biết, Quy Khư thần bí kia chính là cố hương của Linh Quy, là nơi an nghỉ cuối cùng.
Vì Linh Quy sơ sinh không thể nào tồn tại ở Quy Khư, vì thế Linh Quy thành niên sẽ sinh sôi đời sau ở bên ngoài Quy Khư.
Một khi Tiểu Linh Quy trưởng thành thì sẽ trở về Quy Khư tựa như con sông đổ về biển rộng.
Tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Hoàn cảnh ở Quy Khư quá tĩnh mịch, cũng chỉ có Linh Quy mới thích nó.
Dù cho thần thú hệ thủy khác có sức mạnh không kém gì Linh Quy, cho dù có thể chịu được hoàn cảnh ở nơi đây nhưng cũng sẽ không thể sống lâu dài ở trong đó.
Nhưng đối với Linh Quy theo đuổi sự trường thọ yên bình thì nơi đó thật sự là thiên đường lý tưởng nhất, giống như cái gọi là “con sông mẹ” của nhân loại, chúng nó cũng coi Quy Khư như mẫu thân, mà ý chí thần bí hoặc thuyết pháp của Quy Khư cũng sẽ coi Linh Quy như đứa con thân thương.
Vì thế mà giữa hai người mới nảy sinh phản ứng kỳ diệu như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Lý Thanh Sơn đang ở trong trạng thái nguy hiểm tột cùng.
Tuy thân thể hắn cường hãn nhưng cũng gần như sắp bị đông lại.
Vậy mà vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, chậm rãi vươn tay ra, mỗi khi di chuyển được một chút thì cũng nghe được tiếng băng nứt vỡ, cho dù là một thân xương hổ thì cũng trở nên yếu đuối trong điều kiện cực lạnh.
Dường như đã trôi qua mười ngàn năm dài dằng dặc, cuối cùng tay hắn cũng đặt lên vai Cộng Uyên.
Toàn thân Cộng Uyên chấn động, lập tức mở mắt ra, trong con ngươi màu xanh biển lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên, nhưng sau khi liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái thì lập tức biến thành tức giận.
Hóa ra ngay cả ma tâm trong cơ thể Lý Thanh Sơn cũng bị đông cứng rồi, hiển nhiên không thể duy trì ma khải nữa, để lộ ra thân thể trần trụi cường tráng.
Tuy rằng nàng không phải thiếu nữ ngây thơ, không thể nhìn nam nhân trần trụi, nhưng vấn đề là nam nhân trần trụi này đứng ở ngay trước mặt nàng, khoảng cách không tới một thước, một bàn tay còn đặt trên vai nàng.
Khóe miệng Lý Thanh Sơn co quắp một cái, không biết là áy náy hay là đắc ý.
Kê Trường Phong ở bên cạnh trợn to hai mắt, đời này chưa từng thấy người nào quái lạ như thế.
Nam nhân trần như nhộng đứng trước mặt nữ vương giao nhân cao quý lãnh diễm, một tay khoác lên vai nàng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười kỳ dị.
“Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra!”Hàn khí Cộng Uyên tỏa ra ngày càng dày đặc, giọng nói nàng cũng lạnh như băng.
Lý Thanh Sơn không những không làm như vậy, trái lại còn giơ một tay khác lên rồi đặt xuống một bên vai khác của nàng.
Hiện tại hắn đã không còn mấy sát ý, mà càng chú trọng đến bí mật trên người nàng.
Còn Cộng Uyên tuy thể hiện sự phẫn nộ, nhưng hắn cảm thấy rõ ràng rằng địch ý của nàng cũng đã được xoa dịu.
Hơn nữa hắn tin rằng nàng cũng cảm nhận được sự biến hóa của hắn, đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Chỉ là, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chỉ sợ hắn sẽ bị đông chết tươi, hắn cũng sẽ không gửi gắm tất cả hi vọng lên người đối thủ.
Đã tiếp cận đến khoảng cách này rồi, chỉ cần dùng đôi tay này bóp lấy cổ nàng rồi phóng lực chấn động ra, cho dù thể phách Cộng Uyên có cường hãn thì cũng chưa chắc đã sánh với thi vương lúc trước, trong nháy mắt đã có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Lông mày Cộng Uyên cau lại, biểu cảm biến ảo một hồi, bộ ngực chập trùng một chốc.
Sau đó nàng hít một hơi thật sâu rồi bỗng lùi về phía sau, đồng thời cũng thu hồi hàn khí.
“Hôm nay tạm tha cho ngươi một mạng!”Sau đấy nàng phất tay áo bỏ đi, lúc đi sát qua Lý Thanh Sơn còn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong đó không còn là địch ý nữa, mà như là nhìn thấy một món đồ quý giá hiếm lạ nào đó, nhưng món đồ này lại chứa một thuộc tính nào đó khiến người ta căm ghét, vì thế bỗng chốc không thể quyết định xem làm thế nào mới tốt.
Cộng Uyên đi đến trước cửa đại điện, Tiểu An chỉ tránh sang một bên chứ không nói một lời nào, còn nàng thì hung ác trừng mắt liếc Tiểu An một cái.
Lam trưởng lão cảm thấy vô cùng kỳ quái, tuy rằng tâm tư hắn không tinh tế, nhưng dù gì cũng đã nhìn Cộng Uyên lớn lên, nên nhạy cảm phát hiện khí chất của Cộng Uyên có chút biến hóa nho nhỏ, ít đi chút tàn khốc u sầu.
Hắn kinh ngạc liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái, không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?Chỉ có Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên mới biết rõ sự biến hóa về khí chất của họ vào lúc đó, người bên ngoài thì nhìn mà không hiểu.
Hỏa diễm của Phượng Hoàng sưởi ấm toàn thân, những vết hoại tử trên người Lý Thanh Sơn cấp tốc khép lại, da thịt khôi phục màu sắc bình thường chỉ trong nháy mắt.
Hắn nhìn tay mình một lát, nét mặt bỗng tràn đầy tươi cười, không ngờ lần này lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy!Nhưng nói là bất ngờ thì cũng không hẳn, giống như Thôn Hỏa nhân tộc có thần mộc Ngô Đồng, giao nhân là thủy linh trời sinh thì việc có thể giúp đỡ cho chuyện tu hành Linh Quy cũng không thể bình thường hơn được.
Dù sao cũng đều là do thần quốc thượng cổ truyền thừa từng đời, cho dù hiện tại sa sút thì nội tình cũng sâu đến mức khó mà so sánh được.