Sau khi Lý Thanh Sơn đột phá hổ ma tầng thứ năm rồi, khí thế huyết tinh hung lệ tỏa ra từ trên người hắn cũng đã chứng minh hắn không phải chỉ đang nói chơi.
“Vương thượng cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ không màng sống chết, vượt lửa qua sông, giúp vương thượng đánh bại được Hỏa Dung Sơn.
”Thiên Phì Lang Quân là người đầu tiên bày tỏ thái độ, mặc kệ các động chủ khác có suy nghĩ gì, tất cả cũng đều rối rít hùa theo.
“Tốt lắm!”Lý Thanh Sơn gật đầu, không quan tâm họ có bao nhiêu phần thật lòng, đứng dậy rời đi, để lại chín tên động chủ, ai nấy đều vô cùng nghiêm túc nhìn nhau.
Thiên Phì Lang Quân xoay người lại:“Mọi người đừng bày cái vẻ mặt đó ra, Dã Nhân Vương nhìn xa trông rộng, không chỉ có thể kết minh với giao nhân, còn có Đại Dung Thụ Vương chỉ điểm, nếu đã quyết tâm muốn tấn công Hỏa Dung Sơn thì chắc chắn là có phần thắng, sẽ không để chúng ta đi chịu chết.
”“Nhưng ta ta biết từ trước đến nay mọi người đều là bằng mặt không bằng lòng, cũng có khối người ngứa mắt Thiên Phì Lang Quân ta, nhưng mà lần này nếu như không biết hợp tác, tiếp tục lục đục với nhau, thì còn có ai có tự tin có thể sống sót từ Hỏa Dung Sơn quay về?”Lý Thanh Sơn quay trở về Bát Hoang Điện trong lòng núi, gọi Tiểu An cùng nhau đi vào trong tu la tràng, đang định hỏi thăm Ân Tinh xem cái thạch bàn cực lớn từ trên tu la đạo rơi xuống là cái gì, lại thấy Ân Tinh đang xoay vòng vòng bên bàn đá lớn đó, vừa xem vừa sờ, có vẻ vô cùng hưng phấn, đến cả Lý Thanh Sơn và Tiểu An xuất hiện cũng không chú ý đến, đối với một thích khách luôn cẩn thận như nàng mà nói, chuyện này thật sự rất hiếm thấy.
Lý Thanh Sơn hỏi:“Ân Tinh, ngươi biết đây là cái gì sao?”“Đương nhiên, đây chính là thứ tốt đó! Thứ này tên là “tu la tế binh đài”, không phải đại vương còn thiếu một món binh khí tiện tay sao? Có thứ này rồi thì từ nay về sau sẽ không còn thiếu binh khí nữa.
”Mắt Ân Tinh sáng lấp lánh.
Nghe Ân Tinh giải thích, Lý Thanh Sơn mới hiểu được tác dụng của “tu la tế binh đài” này.
Thì ra tu la đạo chính chiến mấy năm liên tục, cho dù thần binh lợi khí tốt đến thế nào cũng sẽ rất dễ hư hao.
A tu la chết trận, chỉ cần chiến tâm bất diệt thì sẽ được trùng sinh, nhưng mà binh khó cũng không thể sống lại theo.
Mà “tu la tế binh đài” kết nối với “kho vũ khí binh tiễn”, chỉ cần bỏ các binh khí bị hư hao vào trong này hiến tế là sẽ có được một thanh binh khí mới tinh.
Nếu như dùng một lượng lớn binh khí bình thường để hiến tế là sẽ có được một thanh binh khí vô cùng lợi hại, thậm chí còn có cơ hội có được một món thần binh lợi khí.
Hai mắt Lý Thanh Sơn cũng sáng lên, thứ hắn không thiếu nhất chính là các loại linh khí pháp khí.
“Tu La đạo thật đúng là hào phóng!” Lý Thanh Sơn khen ngợi, hắn muốn một thanh binh khí để tiện cầm tay thì lại đưa hẳn cho hắn một kho vũ khí, lại hỏi Ân Tinh: “Còn chưa kịp hỏi ngươi, giọng nói kia thật sự của bản thân Tu La Đạo sao?”Đây là điều hắn tò mò nhất, chẳng lẽ là một phương thế giới khác cũng có sinh mệnh và có ý thức sao?“Xin lỗi, ta cũng không biết, một A Tu La soái như ta còn chưa tiếp xúc được bí mật thâm sâu như thế, sau này cần ngươi tự mình đi thăm dò thôi.
Nếu ngươi thực sự là một người trong truyền thuyết như hắn nói, ngươi chắc chắn có thể làm sáng tỏ bí mật này!”Sau khi Ân Tinh ở bên ngoài quan sát trận chiến giữa Lý Thanh Sơn và cự thần hỏa diễm, thái độ của nàng đối với Lý Thanh Sơn càng thêm cung kính, đã không còn là loại sinh tử vô vị miễn cưỡng tuỳ tiện ban đầu, nàng biểu hiện ra sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm.
“Ta cũng muốn hỏi một chút, người trong truyền thuyết là sao?”“Tu La đạo chiến đấu với Thiên Đạo không ngớt nhưng bại nhiều thắng ít, đều vì Thiên chủ Đế Thích thống nhất chư thiên, chúng sinh của Thiên Đạo đồng tâm hiệp lực, mà Tu La đạo thì lại chia năm xẻ bảy, như rắn mất đầu.
Truyền thuyết kể lại sẽ có Tu La Ma thần xuất thế, dẫn người phạt thiên, đạt được một trận đại thắng trước nay chưa từng có.
”“Nghe có vẻ rất thú vị đấy, ngươi cảm thấy ta giống người trong truyền thuyết sao?” Lý Thanh Sơn mở rộng cánh tay, đứng tạo dáng.
“Ta chưa từng thấy qua người trong truyền thuyết, sao dám nói là giống hay không giống! Nhưng nếu sự tồn tại thần bí kia đã đưa ‘Tu La tế binh đài’ này cho ngươi, có lẽ là cảm thấy ngươi có chút giống đi!”Mặc dù Ân Tinh rất bội phục Lý Thanh Sơn nhưng cũng không thể nói Lý Thanh Sơn chính là “người trong truyền thuyết”.
Vì ở Tu La đạo, “người trong truyền thuyết” như vậy thật sự quá nhiều, mỗi một A Tu La vương nàng từng gặp đều nhận mình là người đó.
Mà A Tu La nhận được sự gợi ý của tồn tại thần bí, thậm chí là phần thưởng lại càng đếm không xuể.
Nhìn từ góc độ này mà nói, nếu Lý Thanh Sơn vào Tu La đạo, coi như là tinh anh trong A Tu La, có khí phách và thực lực độc bá một phương, đáng để nàng trung thành.
Nhưng so với các tinh anh khác cũng không thấy được bao nhiêu thần kỳ đáng nói.
Lý Thanh Sơn cười nói: “Ngươi khen thêm vài câu cũng không chết đâu, thôi bỏ đi, trước tiên ta phải đi xem thử công dụng tuyệt vời của Tu La tế binh đài này.
Nhưng rốt cuộc ta nên đổi binh khí gì mới tốt đây?”“Nếu không thể nào quyết định, sao không giao cho Tu La tế binh đài này phán đoán thay ngươi?”“Vậy cũng được ư?”