Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1462 - Chương 1471: Mục Đích

Chương 1471: Mục Đích

Tuy rằng thế tấn công của Cộng Uyên vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không có chút kết cấu nào, lại càng không sử dụng trái tim của vực sâu, giống như phát tiết cơn giận hơn.

Mà từ đầu đến cuối Lý Thanh Sơn cũng không hề rút “răng nanh” ra, chỉ dùng tay không đối kháng với nàng.

Nửa canh giờ sau, Cộng Uyên lộ ra một chút mệt mỏi, trừng mắt tức giận nhìn về phía Lý Thanh Sơn ở cách đó không xa.

Lý Thanh Sơn vừa mới tái tạo lại cơ thể, có rất nhiều chỗ đều bị bỏng lạnh hoại tử, bên trên phần tái nhợt lại bao phủ một lớp sương lạnh, trông có chút thê thảm, nụ cười trên mặt lại không hề biến mất, hỏi:“Sao nào, tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa? Hiện tại ngươi như thế này mới có chút giống người.

”Cộng Uyên nao nao, không lẽ hắn cố ý kích thích nàng, làm trong lòng nàng gợn sóng, nương theo việc này để triệt tiêu sức ảnh hưởng của lực quy khư sao?Từ sau khi nàng trở thành nữ vương giao nhân đến giờ, lúc ở Thủy Tinh Cung chính là “dưới một người, trên vạn người”, cũng chỉ có mỗ mỗ mới có thể nói nàng vài câu, hai vị giao nhân vương khác đều vô cùng khách sáo với nàng, chuyện này cũng không phải vì bọn họ sợ hãi sức mạnh của nàng, mà là kính nể sự hi sinh của nàng, ai đều biết tu hành Vạn Thủy Quy Khư, tâm ma của nàng sẽ rất nặng, đều thông cảm tính xấu của nàng, cố gắng hết sức để không chọc phải nàng.

Đến nỗi những giao nhân khác, vậy thì càng miễn bàn, chỉ có thể quỳ bái.

Chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với nàng như Lý Thanh Sơn, không hề kiêng dè mà chọc thẳng vào chỗ đau của nàng.

Nhưng mà vẻ mặt của nàng lại càng thêm lạnh lùng:“Ngươi tưởng rằng ngươi nói như thế thì ta sẽ tha thứ cho những lời ngươi vừa nói ra hay sao?”“Ha ha, ai cần ngươi tha thứ chứ, thân ái, ngươi tự đề cao bản thân mình quá rồi! Ngươi cảm thấy ngươi phải chịu trách nhiệm cho cả tộc giao nhân, cho nên trục xuất nàng, sau đó lại cảm thấy bản thân ngươi đã hại chết nàng!”“Không lẽ không đúng sao? Ta phải làm như thế nào, ta có thể làm như thế nào, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì?”Cộng Uyên biến thành một vệt sáng xanh, lập tức tiếp cận Lý Thanh Sơn, bàn tay lạnh như băng bóp chặt lấy cổ hắn.

“Nếu là ta, ta sẽ bảo vệ nàng.

Nếu đến cả người thân còn không thể bảo vệ mà lạ đi nói muốn bảo vệ cho cả tộc giao nhân, không phải rất buồn cười sao? Chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn không chịu thừa nhận bản thân đã làm sai rồi sao!”Lý Thanh Sơn không hề sợ hãi nhìn chăm chú vào Cộng Uyên.

Hắn cảm nhận được bàn tay đang bóp chặt cổ hắn dần dần buông lỏng, Cộng Uyên ngẩn ngơ nói:“Ta sai rồi sao?”“Sai rõ rành rành!”“Đây là lời nàng nói cho ngươi?”Người Cộng Uyên hỏi chính là Như Tâm, Lý Thanh Sơn không cần thiết phải mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng để nói cho nàng nghe những lời này.

“Không phải, đây là cái nhìn của ta.

Nàng ta quá ngượng ngùng xoắn xít, nếu như là ta, ta nhất định sẽ mắng chửi ngươi một trận thậm tệ, nói không chừng còn sẽ dùng hết sức đánh ngươi một trận để trút cơn giận này!”“Nếu tất cả mọi người trên đời này đều giống như ngươi thì đơn giản nhiều rồi.

Nhưng mà nếu như muốn dùng hết sức để đánh ta một trận, ngươi còn chưa có thực lực như thế!”Cộng Uyên có chút khinh thường nói:“Không cần lại lãng phí thời gian, mau bắt đầu tu hành đi, gió lốc sẽ không chờ ngươi!”Lý Thanh Sơn đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói với nàng:“Thật ra ngươi cũng không cần quá nản lòng, cho dù nửa thân dưới của ngươi là cá, nhưng mà nửa người trên vẫn còn xài được.

”“Lý Thanh Sơn !”Sau khi trò chuyện “thẳng thắn” với nhau xong, cuối cùng cũng có thể chính thức bắt đầu song tu, trên mặt Cộng Uyên vẫn còn sót lại chút tức giận chưa hoàn toàn biến mất, nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn cười nói:“Con người ta chính là như thế, muốn nói cái gì thì nhất định phải nói ra, đây cũng là điều khiến chúng ta cố gắng tu hành, đúng không?”“Ngươi thật sự là một tên khốn nạn!”Cộng Uyên cắn răng nói, rõ ràng có được tu vi mạnh mẽ như thế, lại không có được chút phong độ tương xứng.

“Đồ đê tiện!”Lý Thanh Sơn không hề khách sáo, có thù nhất định phải báo.

“Ngươi!”“Được rồi, được rồi, tu hành quan trọng hơn, gió lốc sẽ không chờ ngươi.

”Lý Thanh Sơn nắm lấy tay của Cộng Uyên.

Cộng Uyên hít thở sâu, bình thường tâm trạng nàng đều bình thản như nước lặng, đúng là rất hiếm khi xảy ra tình huống tức giận đến mức cần phải bình tĩnh lại.

Nàng lấy trái tim của vực sâu ra, hơi do dự một lúc rồi ngậm vào miệng.

Bởi vì nàng muốn song tu với Lý Thanh Sơn, cần phải bảo trì tiếp xúc thân thể trong phạm vi nhất định, mà nàng cũng không thích tư thế bị ôm vào trong lồng ngực này, bốn lòng bàn tay áp vào nhau là cơ bản nhất.

Mạch nước ngầm kích động dần dần yên tĩnh lại, sau đó thúc giục trái tim của vực sâu, sức mạnh tĩnh mịch thâm trầm lại một lần nữa từ quy khư truyền đến.

Mà ở bên trong vực biển thâm trầm này, có vẻ vô cùng mạnh mẽ.

Tức giận, đau thương, thậm chí là nhớ nhung, đủ loại cảm xúc đều yên lặng trở lại, tình cảm đang dần dần biến mất, nhưng “ngươi không phải cỏ cây, sao có thể vô tình”, dù là Chu Nhan Bạch Cốt Đạo của Tiểu An cũng cần phải giữ được lòng căm hận sâu sắc đối với Phật.

Bình Luận (0)
Comment