”Dạ Vị Ương nghiêng mình trở lại trên tảng đá.
“Đúng đúng đúng, ngươi chiếm được lợi rồi thì đi nhanh lên đi!”Lý Thanh Sơn lười phản ứng lại nàng.
“Sao lại muốn hay không muốn, cân nhắc một chút đến điều kiện vừa rồi đi?”Dạ Vị Ương ném ba miếng Thần Hỏa lệnh lên không trung rồi tiếp lấy giống như diễn xiếc vậy, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn quả nhiên suy nghĩ một chút, sau đó hiên ngang lẫm liệt mà từ chối:"Đừng hòng, lão tử bán nghệ không bán thân!”“Vậy được rồi.
”Dạ Vị Dương thu hồi Thần Hỏa lệnh, nghiêm nghị nói:“Ta đưa Dạ Du nhân của núi Dã Nhân đi rồi.
”"Ừm, hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với các nàng, ta sẽ đến thăm các nàng.
”Trong đầu Lý Thanh Sơn hiện lên hình ảnh của Dạ Lưu Tô, Dạ Lưu Ba.
Tuy hắn có chút miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Hắn không phải là bạc tình, sống chung nhiều năm như vậy, tình cảm không nói là núi cao biển sâu vẫn còn chưa cạn.
Đợt tấn công núi Hỏa Dung lần này luôn không nhường cho các nàng tới trước, chính là không muốn để các nàng tới mạo hiểm.
Nhưng dù giữ các nàng lại bên người, thời gian sống chung cũng sẽ có hạn.
Mà với hoàn cảnh của Ảnh cung thì càng thích hợp cho các nàng tu hành là chuyện không thể nghi ngờ, để cho các nàng có thể đi xa một chút.
Chỉ có như thế, sau trăm năm hay ngàn năm thì mới có thể không nghe thấy tin tức các nàng rơi xuống.
“Dã Nhân vương nói sao làm vậy, ai dám không tuân theo?”Mặc dù Dạ Vị Ương nói với giọng điệu đùa giỡn nhưng sau khi tận mắt chứng kiến trận chiến này, thái độ của hắn đối với Lý Thanh Sơn đã thay đổi rất nhiều.
Không còn là nể mặt mũi của Đại Dung Thụ vương nữa mà là sự tôn trọng xuất phát từ nội tâm, đặt hắn ở vị trí ngang hàng, kỳ vọng về tương lai của hắn.
Phần hảo cảm của Dạ Du nhân đối với hắn có lẽ đã trở thành tình bạn di túc trân quý.
Ánh mắt của hắn chuyển hướng, rơi lên trên người của Quỷ Ảnh tử.
Cả người Quỷ Ảnh tử run rẩy, hô lên:“Vượng thượng!”“Dưa ép chín không ngọt.
”Lý Thanh Sơn thuyết phục, tốt xấu gì thì Quỷ Ảnh tử cũng vừa mới giúp hắn vào sinh ra tử một lần.
“Vậy ta ở trong Ảnh cung, chờ Dã Nhân vương đại giá quang lâm.
”Dạ Vị Ương khom người hành lễ, thân ảnh hóa thành bóng đen, phiêu tán trong sương mù.
“Đa tạ vương thượng!”Quỷ Ảnh tử vội nói.
"Các ngươi muốn ở lại núi Dã Nhân thì tùy các ngươi.
Nếu có ai độ qua ba lần Thiên kiếp thì ta sẽ giao lại vị trí Dã Nhân vương này cho người đó làm!”Lý Thanh Sơn phất tay một cái, tỏ ý họ không cần giả vờ giả vịt:“Tuy nhiên ta vẫn nên nói cảnh cáo trước, không được dùng danh tiếng của ta mà làm xằng làm bậy, bản thân gây ra tai họa thì tự mình giải quyết.
”Đối với hắn mà nói thì cái danh hiệu “Dã Nhân vương” này không có quan trọng như vậy.
Cái gọi là quyền thế thống nhất Nam Cương cũng không có ý nghĩa gì.
Buông bỏ tính vương bá, thu nạp thêm mấy tiểu đệ ngược lại không có vấn đề gì cả.
Nhưng tiểu đệ lại chuyên môn lợi dụng danh tiếng của đại ca để giải quyết phiền toái, tiểu đệ gây phiền toái cho đại ca thì chết càng xa càng tốt!“Vâng.
”Trong lòng Thiên Phì lang quân chợt lạnh run.
Lý Thanh Sơn càng để ý đến danh hiệu “Dã Nhân vương” này thì họ càng có lợi.
Nếu có người ở Nam Cương đối nghịch với họ thì chính là làm tổn hại đến mặt mũi của “Dã Nhân vương”.
Nhưng Lý Thanh Sơn hoàn toàn không quan tâm, muốn kéo căng cờ cũng khó.
Ba người cáo từ rời đi, Lý Thanh Sơn nhìn về phía bắc núi Dã Nhân, Tiểu An chợt hỏi:"Ngươi không trở lại nhìn một chút sao?"“Ngầm hiểu trong lòng là được rồi!”Lý Thanh Sơn nói.
Tuy rằng hắn cũng đã từng có một ít tác dụng trong cuộc sống của các nàng, nhưng con đường quả thật quá dài, mà đây cũng không tính là ly biệt gì cả.
"Không bị hư danh bủa vây, không bị tình cảm tầm thường quấy nhiễu, không tệ không tệ! Mới đầu nhìn thấy ngươi hung ác đến tận xương, bản tính cố chấp, ta còn lo lắng ngươi không có tư cách đó.
Bây giờ xem ra, quả nhiên không hổ là huyết mạch của phượng hoàng, chỉ cần tự hỏi tự suy ngẫm, bắt đầu làm từ đầu thì vẫn có thể gánh vác được sứ mệnh này!”Tiếng tán thưởng của Phượng Tê Ngô vang lên, Lý Thanh Sơn không khỏi lắc đầu.
Tên này không hổ là yêu quái ngàn năm, có mắt nhìn người, " hung ác đến tận xương, bản tính cố chấp ", hắn không phải đang nói về ma tính của hổ ma trâu ma nhưng muốn “tự hỏi tự suy ngẫm, bắt đầu làm từ đầu”, điều này sợ là không có khả năng.
"Này, ngươi nói tới nói đi còn không nói cho ta biết ta là sứ mạng gì?”"Ngươi đi xuống thì sẽ biết.
""Chờ một chút.
"Lý Thanh Sơn nói một tiếng, sau đó lấy ra một bộ bố trí pháp trận mà hắn đã chuẩn bị xong.
Tên của bộ pháp trận này là “trận Nam Bính Tập Hỏa”.
Chất lượng chỉ ở tầm trung, không thể so sánh với đại trận thủ sơn nguyên bản của Thôn Hỏa Nhân.
Hơn nữa nó chỉ có thể che phủ ngọn núi cao nhất của núi Hỏa Dung, còn dãy núi lửa tám trăm dặm kia là không thể.
Nhưng khi kết hợp với lợi thế của núi Hỏa Dung thì cũng coi như là có chút uy năng.