Hắn vừa từ Vạn Độc Giáo trở về, hắn đến đó để giao "con mồi" mới thu hoạch được cho Tiểu An, dù con mồi ngày càng ít nhưng tình hình của Tiểu An ngày càng càng có chuyển biến tốt khiến hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, luôn luôn sẵn sàng và không ngừng cố gắng trong trận đại chiến tiếp theo.
Nhưng Cộng Uyên mặc kệ hắn, nàng không phải loại cuồng chiến đấu như hắn, nàng căn bản không thích đánh nhau, sức lực kiệt quệ còn khó khôi phục hơn tiêu hao tinh lực.
Nếu không phải nhờ Lý Thanh Sơn dùng phương pháp song tu để giúp nàng tĩnh tâm trừ tâm ma thì nàng đã sớm không chịu nổi.
Ngoại trừ lần Vũ Khuê Vương, nàng chưa từng theo hắn trở lại Vạn Độc Giao lần nào nữa, thay vào đó là tìm thấy một cái hồ để nghỉ ngơi và chờ đợi hắn trở về.
Đột nhiên nàng cảm thấy trên mặt lan xuống đến một tia ấm áp, tay của Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng lạnh như băng của nàng, dịu dàng nói: "Uyên nhi, ngươi mấy ngày nay vất vả rồi!"Cộng Uyên vẫn nhắm mắt, giống như đang ngủ.
Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc.
Nếu như trước kia hắn làm như vậy, nàng nhất định sẽ lập tức phản ứng, lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét và khinh bỉ.
Cả trăm lần thì hiệu quả cả trăm, hắn không nghĩ tới lần này lại không có hiệu lực, xem ra nàng đã trải qua quá nhiều nên sớm đã quen rồi.
Hắn mỉm cười nằm xuống cạnh nàng, dùng một tay chống đầu và nhìn vào khuôn mặt nàng, đột nhiên trong lòng cảm thấy man mác buồn.
Khi tình hình của Tiểu An trở nên tốt hơn, thì hành trình này sắp kết thúc, sau đó hắn sẽ đến Thanh Châu để bắt đầu một hành trình mới, còn nàng sẽ trở lại Nam Hải, từ đó sông núi cách trở.
Không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Ba tháng đồng hành với nhau, dù chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn đối với những người tu hành, nhưng họ đã từng là mang tính mạng ra để giúp đỡ nhau, kề vai sát cánh chiến đấu, đã từng cùng nhau sống, cùng nhau tu luyện, trải qua vô số nguy hiểm và mâu thuẫn, nhưng vẫn có thể chèo chống cho đến hiện tại mà không bị chia cắt.
Ngay cả Lý Thanh Sơn cũng kinh ngạc, điều này hoàn toàn không phải là do hắn tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, cũng không phải do tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách thuận lợi.
Mà trái ngược hoàn toàn, sở thích của hắn là sử dụng nhiều cách khác nhau để xóa bỏ vẻ mặt lạnh lùng của nàng.
Vì vậy, đã vô số lần hắn dùng những từ ngữ xúc phạm đến sự tôn nghiêm của nàng, chọc ghẹo khi nàng đang song tu.
Nàng đã tức giận và thậm chí còn động thủ, nhưng nàng chưa bao giờ nói rằng muốn quay lại Nam Hải.
Hắn vô cùng cảm động, nhưng sau đó lại càng không chút kiêng nể gì, được đằng chân lân đằng đầu, vì qua quá trình song tu hắn đã nhìn thấu tâm tình của nàng, dường như không phải nàng không ghét điều đó như hắn nghĩ.
Điều này chính xác có nghĩa là gì?Lý Thanh Sơn như đã hiểu ra điều gì đó, liền ôm nàng vào lòng, bầu không khí ấm áp lan tỏa, một vòng gợn sóng lan ra và mặt hồ trở nên phẳng lặng như gương.
Cộng Uyên lẩm bẩm gì đó rồi đổi thành một tư thế thoải mái hơn, hơi thở lạnh lùng uy nghiêm đã tiêu tán, trông nàng chẳng khác gì một mỹ nhân ngư bình thường.
Mái tóc đỏ như lửa và mái tóc xanh như biển sâu quấn; lấy nhau, dựa vào nhau, khuôn mặt đều tuấn tú, giống như một đôi ngọc bích, tạo thành một khung cảnh yên bình mỹ lệ.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn trời cao và nghĩ, nếu như hắn sinh ra ở Vụ Châu, nếu có thể gặp nàng sớm hơn, hắn đã có thể yên tâm ở lại Nam Cương Nam Hải, làm con rể của Thủy Cung, giúp nàng phát triển tộc Giao nhân thì sẽ thế nào?Nếu nói nàng ấy không phải một người yêu toàn tâm toàn ý, cũng chỉ vì hai người thường hay tranh cãi, nhưng trên thực tế hắn đâu có quan tâm đến điều đó.
Từ đầu đến cuối, những người phụ nữ thu hút hắn làm gì có người nào gọi là toàn tâm toàn ý.
Như Hàn Quỳnh Chi có cha mẹ có gia tộc, Dạ Lưu Tô một lòng phục hưng gia tộc, hay Cố Thống Lĩnh người khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên, dung mạo vẫn khắc sâu trong tim hắn.
Nhưng nàng ấy luôn tin tưởng hắn mà không nói lời nào, thực sự rất đơn thuần.
Tuy nhiên, trong đời người không có nếu như.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ không cần thiết này, không biết nỗi lòng của hắn nàng có thể cảm nhận được mấy phần, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề nhúc nhích, giống như đang ngủ say.
Giấc mơ sâu thẳm cùng với những con sóng lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi hòn đảo Nam Hải đơn độc.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng khuyên ta nữa, là ta có lỗi với tỷ, nhưng sau này có một ngày tỷ sẽ gặp được người mình yêu, tỷ tự nhiên sẽ hiểu cảm giác của ta.
"“Sẽ không có ngày đó, vì ta không ích kỷ như ngươi!” Trái tim băng giá của nàng bị kích động, giống như phải nghe một lời chửi rủa đáng sợ, nhưng phải chăng nàng vẫn còn có chút gì đó thèm muốn và mong đợi.
"Không, nhất định sẽ có, vì chúng ta giống nhau.
"Sau cơn mưa kéo dài mấy ngày, Cộng Uyên đột nhiên mở mắt ra, đuôi cá hất một cái liền giúp nàng ra khỏi lồng ngực Lý Thanh Sơn, nàng chỉnh sửa một chút bộ quần áo không hề có một nếp nhăn nào, lạnh lùng nói với Lý Thanh Sơn: “Đi thôi! "