Các Ma Vương nhất thời không nói nên lời, mỗi người đều cảm thấy trong nháy mắt tiếp theo Lý Thanh Sơn sẽ nhào về phía mình.
Bọn họ làm ra tư thế phòng ngự theo bản năng, sau khi phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện Lý Thanh Sơn không động đậy, trong lòng cả kinh nói:“Lệ khí của tiểu tử này nặng quá, không hề kém Vũ Khuê vương chút nào.
Nhưng mà đến nước này rồi, không sợ ngươi phản kháng chỉ sợ ngươi không phản kháng!”Tiếng cười nhạo nhục mạ vang lên không chút kiêng kỵ.
Cộng Uyên đột nhiên có chút buồn bực, không phải vì an nguy của mình mà là không muốn nhìn hắn bị người khác làm nhục, nàng lặng lẽ nắm tay hắn:“Đi đi, ta còn phải nhặt xác cho ngươi nữa!”“Một!”Thực Cốt Vu vương hai mắt trừng to, ánh mắt trần trụi bắn ra.
Lý Thanh Sơn khẽ gật đầu với Cộng Uyên, vươn người nhảy vào trong ma quật.
Trong nháy mắt lướt qua các Ma Vương lộ ra vẻ gấp không nhịn được tựa như thật sự sợ Thực Cốt Vu vương đếm xong tiếng thứ ba sẽ ra tay vậy.
Thực Cốt Vu vương có chút hối hận, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, trong lòng có chút sảng khoái:"Cái gì mà Dã Nhân vương, cũng chỉ như thế này mà thôi!”Vì vậy hắn phất tay một cái, các Ma Vương nhìn nhau, theo sát phía sau mà lao vào trong ma quật.
Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy như thể mình đang bước vào một đường hầm sâu thẳm tối tăm.
Cho dù có mở to cả hai mắt cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ngay cả suy nghĩ của hắn cũng bị vặn vẹo theo sự uốn lượn của đường hầm.
Cửu Châu bị bỏ lại phía sau, Ma Vực càng ngày càng gần!Đúng lúc này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.
Hắn đột nhiên dừng lại, xoay người đánh ra một quyền!"Ngưu Ma Chấn Đãng!"Rầm một tiếng, bóng tối vỡ tan, vết nứt lan tràn, giữa khe nứt là bóng tối càng thâm trầm!Thực Cốt Vu vương bay ở phía trước không kịp phản ứng, một vết nứt màu đen xẹt qua eo của hắn, gần như là chém qua eo khiến hắn cảm nhận được cơn đau đớn, hắn rống to một tiếng:"Lý Thanh Sơn!""Ngu ngốc, lão tử không có thói quen làm chó cho người khác!”Những Ma Vương khác vội vàng dừng lại, bọn họ đều bị thương nhẹ nhưng trong lòng bọn họ vừa sợ vừa giận vừa vui.
Quả nhiên là hắn còn muốn phản kháng lại!Rầm rầm rầm rầm!Lý Thanh Sơn vung nắm đấm liên tục, vết nứt màu đen xen lẫn lan tràn ra giống như mạng nhện lan tràn, thẳng đến khi hư không của bốn phương tám hướng đều bị đánh nát, lúc này hắn mới thở ra một hơi.
Các Ma Vương lui ra xa, không dám tới gần.
Thân thể có cường tráng đến đâu cũng không đỡ được vết cắt của khe nứt không gian.
Chỉ thấy khe nứt màu đen không ngừng đan xen, dệt thành một tấm màn che màu đen, thân hình của Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên biến mất ở sau màn che.
Minh Tưởng vương nói:"Thực Cốt vương, tình huống như vậy thì Đại Thần Cùng Kỳ nói thế nào?”"Giết hắn!""Làm sao giết?"Các Ma Vương đưa mắt nhìn nhau, hư không vỡ nát ngăn cách hết mọi thứ, cho dù là âm thanh, ánh mắt, thần niệm đều không thể truyền đạt được, chớ đừng nói đến tấn công.
Thực Cốt Vu vương hung ác nói:"Chúng ta thủ ở chỗ này xem hắn có thể kéo dài đến khi nào.
Hư không dĩ nhiên sẽ khôi phục lại, đến lúc đó chính là ngày chết của hắn!”Bốn phương tám hướng đều là bóng tối, tựa như đang trôi dạt trên một hòn đảo biệt lập nhưng xung quanh không phải là nước biển dập dờn mà là hư không vỡ nát, là “rãnh trời” thật sự!Lý Thanh Sơn ôm chặt Cộng Uyên vào trong ngực, tránh né một vết nứt nhỏ màu đen, nhếch miệng cười nói:"Ha ha, thế nào, muốn ép ta đi Ma Vực, thật đúng là mơ tưởng hão huyền!”"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”Cộng Uyên nhìn xung quanh, hư không vỡ nát xung quanh đối với bọn họ mà nói vừa là che chở cũng vừa là lồng giam.
Bọn họ vẫn rơi vào tuyệt cảnh như cũ thậm chí còn tuyệt vọng hơn vừa rồi.
Nếu đã trở mặt, Thực Cốt Vu vương tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội đầu hàng Ma Vực lần nữa.
Lý Thanh Sơn trầm ngâm một lát:"Ừm.
Ta đang nghĩ.
”Đột nhiên trái tim Tiểu An hẫng một nhịp, trào dâng cảm giác bất an mãnh liệt.
Nàng nhìn lướt qua bên ngoài điện, phóng tầm mắt về phía hướng mà Lý Thanh Sơn rời đi, ngoài hắn ra thì chẳng một ai có thể khiến nàng cảm thấy bất an.
Núi non trùng điệp, biển rừng vô biên, ngay cả nàng cũng không nhìn thấy được nơi xa xôi như vậy.
Ánh tà dương trời chiều nhuộm đỏ thềm đá đại điện, chỉ có bóng dáng nàng đứng bồng bềnh trên đó, tà áo nhẹ nhàng phất phơ theo gió, càng ngày càng đẹp không gì tả nổi, nhưng trên mặt lại bị phủ một vẻ u tối.
Nàng lấy Vân Cấp Trúc Ngọc Thiêm từ trong nhẫn Tu Di ra, nhắm mắt lại rồi lặng lẽ thi triển Vân Cấp Thất Thiêm.
Bảy loại sức mạnh âm dương ngũ hành tỏa ra hào quang bảy màu, hội tụ lại trên tay nàng rồi ngưng tụ ra một cái ống thẻ bảy màu, xán lạn như ống kính vạn hoa, chiếu rọi mệnh lý thiên cơ.
Tiểu An đọc thầm tên của Lý Thanh Sơn rồi lắc nhẹ ống thẻ, bắt đầu bói toán.
Dù tu hành Phật pháp nhưng nàng cũng không để chiêu thức của Âm Dương gia này thụt lùi ở phía sau, mà ngược lại khi càng tu hành Chu Nhan Bạch Cốt Đạo thì càng giác ngộ sâu sắc hơn.
Dù sao “Túc Mệnh Thông” cũng là một trong lục đại thần thông trứ danh nhất của Phật môn, tu sĩ Phật môn đạt đến trình độ Bạch Cốt Bồ Tát này thì không thể không tu hành nó, mà trong Chu Nhan Bạch Cốt Đạo lại có một phần vô cùng liên quan đến phương diện này.