Một viên khô cốt tràng hạt vỡ vụn, thay Tiểu An chặn được một kiếp lôi, nó là pháp bảo bản mạng của nàng, tinh thần của nàng cũng bị chấn động theo, nhưng nàng cũng không kịp chờ đợi, phát huy kiếm đạo của bản thân đến mức tận cùng, dùng thí phật kiếm chặt đứt liên tục mấy đạo kiếp lâu.
Cờ huyết hảo ở phía sau đã nhạt màu đi rất nhiều, tràn đầy vết cháy, đến cuối cùng cũng không thể nào vung ra huyết hà hoặc là nuốt lôi đình được nữa.
Kim thân cũng đã bị dập nát từ lâu, lộ ra bạch cốt gồ ghề bên dưới lớp da xinh đẹp.
Tam muội bạch cốt hỏa bốc cháy hừng hực trong mắt nàng, dù có bao nhiêu uy hiếp sinh tử thì cũng đều không hề dao động chút nào, im lặng nghe tiếng sầm gầm gừ, huy kiếm múa may bên trong lôi trì, giống như một mị ảnh.
“Sảng khoái!”Lý Thanh Sơn hét lớn, làm lơ trí tuệ của linh quy cảnh báo, làm lơ phiêu linh của cánh phương hoàng, để mặc cho sấm sét tẩy luyện quanh cơ thể, hai chân từ trước đầu đến cuối đều chôn sâu ở bên trong đất, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Ai đó đã từng nói, chiến đấu với trời, chiến đấu với đất, chiến đấu với người, vô cùng vui sướng!Không hề để ý đến việc sống chết, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi chiến đấu.
“Lôi kiếp khổng lồ thật, đây thật sự là thiên kiếp lần thứ ba sao?”Ân Tinh trốn ở một góc xa xa của tu la tràng, kinh hãi nhìn cảnh này, nàng từng thấy a tu la soái độ kiếp trở thành a tu la vương, nhưng quy mô của thiên kiếp lại nhỏ hơn lần này rất nhiều, dù nàng có thể ẩn độn hư không, cũng không dám đụng vào một đạo sấm sét nào.
Tuy rằng bởi vì tu luyện Thần Ma Cửu Biến, Lý Thanh Sơn có được thực lực hơn xa người cùng thế hệ, nhưng cũng không phải nói là khi hắn độ kiếp sẽ dễ dàng giống như ăn cơm uống nước, thiên kiếp chính là người thẩm phán nghiêm túc công bằng nhất, bản thể càng mạnh thì uy lực của thiên kiếp cũng sẽ càng mạnh theo.
Những vật ngoài thân khác cũng là như thế, cũng không phải là trước khi độ kiếp chạy đi mượn một đống pháp bảo pháp trận bùa chú mạnh mẽ là có thể làm cho việc vượt lôi kiếp trở nên an toàn hơn, càng sử dụng các pháp bảo vật phẩm mạnh càng nhiều thì uy lực của thiên kiếp cũng sẽ trở nên càng lớn càng mạnh, nếu không thể phát huy ra toàn bộ thực lực của những vật ngoài thân kia – chẳng hạn như đối với Diệp Đoạn Hải thì chính là Phân Hải Kiếm – còn không bằng không cần.
Trong lúc Tiểu An độ thiên kiếp, nàng đã bỏ hai món Phật bảo là thước và kinh thư mà Nam Hải Thần Ni ban cho nàng vào bên trong nhẫn tu di, chỉ sử dụng pháp bảo bản mạng được luyện chế từ Chu Nhan Bạch Cốt Đạo mà thôi.
Từng viên khô cốt tràng hạt mà nàng vất vả luyện chế ra được bị dập nát bên trong sấm sét, biển máu bên trong huyết hải cờ lại càng gần như đã khô cạn, ngay cả thí phật kiếm cũng đã tràn đầy vết nứt, nhưng những pháp bảo bản mạng này lại đang độ kiếp cùng nàng, chịu đựng lôi kiếp tôi luyện, vất vả bước về phía cấp bậc càng cao hơn.
Keng, trường đao Hổ Nha đột nhiên ra khỏi vỏ, biến thành một thành cự nhận, được Lý Thanh Sơn nắm chặt vào tay, chém lên trời cao.
Lôi trì sôi trào, muôn vàn tia sét tập trung ở trên lưỡi đao, men theo kinh lạc huyết mạch ở bên trên mà rót vào bên trong cơ thể của Lý Thanh Sơn.
Trong phút chốc, xương cốt toàn thân hắn đều có thể rõ ràng nghe thấy được âm thanh dòng điện xâm nhập vào cốt tủy, cơ thể run lên liên tục, thần hồn suýt chút nữa đã bị xé rách.
Uy lực của thiên kiếp đã đạt đến cực hạn!Trong lòng hắn biết đã đến lúc sinh tử, nếu chịu không nổi, xương cốt sẽ vỡ vụn, thần hồn tan nát, lập tức cười dữ tợn cắn chặt răng, đồng thời vận chuyển bốn loại công pháp thần thông và bốn loại biến hóa thần ma, ảo ảnh ngưu ma, hổ ma, linh quỷ, phượng hoàng lần lượt hiện ra trên người hắn, hoặc im lặng không nói gì, hoặc tức giận gầm thét.
Ngay khoảnh khắc này, sự cứng cỏi của ngưu ma, ý chí chiến đấu của hổ ma, sự thâm trầm của linh quy và tính cao ngạo của phương hoàng đều tụ tập trên người hắn, trở thành một.
Đại địa chịu tải tất cả mọi thứ, giúp hắn chia sẻ tổn thương.
Cuồng phong gào thét thổi qua, khuấy động kiếp vân đầy trời.
Dòng nước đen sâu thẳm khó dò, phán định mỗi một đòn tấn công, lửa cháy hừng hực sinh sôi không ngừng, khôi phục cơ thể tràn đầy vết thương.
Mặt đất đỏ như máu dưới chân hắn đã bị kiếp lôi luyện thành kết tính, lại bị sấm đánh thành bột mịn, bị gió mạnh thổi bay mù mịt đầy trời, bị ánh sáng của sấm sét chiếu rọi xuống thành một khung cảnh mê huyễn sáng lạn, bao phủ lấy dáng người cao lớn như núi của Lý Thanh Sơn.
Giống như đã trải qua mấy ngàn năm, không biết từ bao giờ tiếng sấm đã biến mất, dư âm đang liên tục vang vọng, bụi cát trong suốt bay lả tả rơi xuống đất, biến thành một vùng sa mạc trong suốt.
Bóng dáng cao lớn như núi cao kia biến mất.
Trong lòng Ân Tinh hoảng sợ, nhún người vài cái chạy đến bên trong sa mạc.
Nàng đứng trên một cồn cát, chỉ thấy có một bóng người cao gầy đang đứng ở khu vực trung tâm của sa mạc, người kia vẫn cứ đứng yên tại nơi đó không nhúc nhích, hai tay nắm chặt đao chống đỡ cơ thể, đầu rũ xuống đặt ở trên chuôi đao, tóc đỏ khô khốc lộn xộn bay phấp phới, không nhìn thấy rõ gương mặt.