Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1557 - Chương 1566: Uy Hiếp

Chương 1566: Uy Hiếp

Nếu nói trước kia hắn chỉ giống như một đứa bé khỏe mạnh, thường xuyên cầm đao chém bậy bạ lung tung.

Đúng là cái cảnh máu me bay tứ tung rất đáng sợ, nhưng không biết phải chém bao nhiêu đao mới có thể giết chết được kẻ địch.

Hiện tại cuối cùng hắn cũng đã lớn lên, mặc dù đang cực kỳ yếu ớt, nhưng chỉ cần cầm một thanh dao găm cũng đã đủ để giết chết kẻ địch trong vòng một chiêu!Hơn nữa hắn còn là đột nhiên bùng nổ tấn công cho nên mới có thể dễ dàng đánh bại Vu Vương Thực Cốt đến thế, nhưng sau khi cản lại trận nổ của ma tâm xong, hiện tại hắn lại càng thêm yếu, hơn nữa nơi này là ma quật, rời xa mặt đất, xung quanh đều là hư không, không thể nào phát huy tác dụng của đại địa thần lực ra được, nhưng hắn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vẫn cứ dựa vào ý chí mà chống đỡ.

“Đứng lại, ngươi muốn nàng chết sao?”Minh Tưởng Vương toát ra khí tức khủng bố uy hiếp Lý Thanh Sơn, ý niệm hóa thành từng cánh tay vô hình, xé rách hồn phách, lay động tinh thần của người khác.

Trong mắt Cộng Uyên lộ ra chút đau đớn, cắn chặt hàm răng trắng:“Không cần.

để ý đến ta.

giết.

họ!”Lý Thanh Sơn nhíu mày tức giận liếc nhìn Minh Tưởng Vương, lại không hề dừng chân lại.

Cộng Uyên đột nhiên cảm thấy tinh thần thả lỏng, sự khống chế của Minh Tưởng Vương đột nhiên biến mất, nàng khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, mỗi một nếp nhăn trên đại não cực kỳ giống Minh Tưởng Vương kia đều đang rung lên.

Minh Tưởng Vương vốn định dùng sợ hãi chấn nhiếp tinh thần của Lý Thanh Sơn, dùng Cộng Uyên để uy hiếp sự hành động của hắn.

Nhưng ở trong đôi mắt hổ ma của Lý Thanh Sơn, hắn lại cảm nhận được sợ hãi càng sâu sắc hơn.

Loại ý chí tinh thần đối kháng như thế này vốn là chuyện nguy hiểm nhất, lập tức đã bị phản phệ.

“Minh Tưởng Vương, ngươi đang làm cái gì?”Bên trong bụi gai đen đang quấn quanh người Cộng Uyên vang lên một giọng nói cực kỳ chói tai:“Lý Thanh Sơn, ngươi còn nhớ ta không? Ta giết nàng trước, sau đó sẽ đến lượt ngươi!”Ngàn vạn dây bụi gai đen chen chúc tràn đến giống như thủy triều, tràn ngập trong tầm mắt của Lý Thanh Sơn.

“Là Hắc Gai Vương à!”Trong lúc cảm thán, hắn đã mở ra đôi cánh huy hoàng, gió to bay múa, lửa nóng phừng lên, hắn không hề do dự, tung người lên quơ đao, nhảy vào bên trong khu rừng đầy bụi gai này, đi đến trước mặt Cộng Uyên, ôm chặt nàng vào lòng, đây đã là chút sức lực cuối cùng của hắn.

Ngay khoảnh khắc này, bụi gai lập tức quấn quanh người hắn, đâm thủng da thịt, hút máu thịt, ngăn chặn yêu khí!“Nếu đã như thế, còn cần gì phải trở về nữa chứ?”Cộng Uyên chớp chớp mắt, nàng đương nhiên cũng cảm nhận được lúc này hắn yếu đến cỡ nào, chỉ riêng việc đi đến trước mặt nàng cũng đã coi như là mạo hiểm đến tính mạng rồi“Ta đã nói rồi, muốn giết ngươi thì phải bước qua thi thể của ta trước mới được!”Lý Thanh Sơn cười nói.

“Đừng hiểu lầm, cái này không có ý gì hết!”Cộng Uyên đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn.

Bụi gai đen bọc tầng tầng lớp lớp thành một cái kén lớn, bốn vị ma vương bị vụ nổ của ma tâm ép lui lại phía sau lại bắt đầu bao vây lại lần nữa.

“Đừng bị hắn dọa sợ, hình như hắn vừa mới vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, cho dù có thủ đoạn thì cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, rơi vào trong rừng hắc gai của ta, đã không còn bất cứ sức phản kháng nào nữa!”Hắc Gai Vương phát ra tiếng cười đắc ý, thật ra lúc nãy hắn cũng bị khí thế của Lý Thanh Sơn dọa sợ, hơi thử một chút mới phát hiện chẳng qua cũng chỉ như thế, may mà tên Vu Vương Thực Cốt ngu xuẩn kia đã chết, hiện tại do hắn lập công lao lớn này, nhất định sẽ nhận được sự ưu ái của tà thần Cùng Kỳ.

Vài vị ma vương hai mặt nhìn nhau, cũng không ngờ kết quả lại là như thế này, Vu Vương Thực Cốt tốn biết bao nhiêu tâm tư, lại còn bỏ mạng, ngược lại để cho tên Hắc Gai Vương này chiếm của hời.

Minh Tưởng Vương khôi phục lại khỏi phản phệ, vô cùng vội vàng nói:“Hắc Gai, nhanh lên, mau giết chết họ!”“Minh Tưởng Vương, Hắc Gai Vương ta muốn làm cái gì cũng chưa đến lượt ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ, có lẽ tà thần Cùng Kỳ còn muốn người sống!”Hắc Gai Vương nói, không chỉ là hắn không muốn làm, còn có không dám làm.

Không có Minh Tưởng Vương khống chế, Cộng Uyên hoàn toàn có thể thong thả tự sát, cho dù là Minh Tưởng Vương có ra tay thì nhiều nhất cũng chỉ có thể khống chế được một người, hắn sẽ không ngu đến mức ép họ liều chết đến cùng với hắn, mà hắn lại chuẩn bị chừa cho họ một chút hi vọng, dẫn họ quay về ma vực hiến cho tà thần Cùng Kỳ.

Minh Tưởng Vương khôi phục nguyên hình, mặt mày âm u, cũng không quay đầu đi thẳng về phía ma vực, giống như đang trốn tránh gì đó.

Bên trong cái kén bằng bụi gai kia, Lý Thanh Sơn đầu tiên là mở to hai mắt, sau đó trên mặt lộ ra chút ý cười, cúi đầu hôn sâu cùng nàng, máu trong toàn cơ thể chảy xuôi giao hòa, họ lại không hề phát hiện ra, giống như quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù họ đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng gần như mất mạng.

Tinh thần hai người họ hòa hợp đến trình độ từ trước đến nay chưa từng có, Lý Thanh Sơn tham lam nhấm nháp, ngoài trừ chiếc lưỡi mềm ấm như nước của nàng ra còn có một viên tròn tròn lạnh lẽo chuyển động bên trong khoang miệng của họ, tỏa ra từng sợi lực quy khư vắng lặng thâm thúy.

Bình Luận (0)
Comment