"Được, ta hỏi ngươi, hai người kia bằng lòng về Ma Vực với ngươi à?"Minh Tưởng Vương không thể làm gì, chỉ mong mọi chuyện không như suy đoán của mình.
"Hừ, rơi vào tay ta rồi thì còn quan tâm họ bằng lòng hay không làm gì chứ?"Hắc Cức Vương đáp.
"Thả ta ra, ta xin lỗi ngươi, ngươi muốn về Ma Vực thì nhanh đi đi!"Mí mắt Minh Tưởng Vương giật liên hồi, mặc dù không có bất kỳ cảm ứng nào nhưng trong lòng hắn lại ngày càng cảm thấy bất an.
Lý Thanh Sơn kia vất vả lắm mới vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, dù nghĩ từ phương diện nào thì hắn cũng sẽ không dễ tới đây để chịu chết hư thế!"Ta cứ thích đi cùng ngươi đấy.
Các ngươi đang làm gì vậy, không thể như thế được, sao các ngươi vẫn còn lực lượng?"Bỗng nhiên Hắc Cức Vương cả giận hô lên, tiếng đóng băng truyền ra từ trong cơ thể hắn, hơi lạnh tỏa ra bốn phía, tầng băng dần tràn ngập dọc theo từng cây gai.
Bên trong cầu gai, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước, tới lúc phản kích rồi, với thân phận là một Yêu Vương!Cộng Uyên mở to hai mắt, đôi mắt tối tăm như biển cả trầm lắng, khi nhìn về Lý Thanh Sơn có một chút ôn nhu thoáng qua rồi biến mất.
Mặc dù vết thương trên người vẫn vô cùng nghiêm trọng nhưng lực lượng phun trào trong cơ thể lại lớn nhất từ trước đến nay, mà lại nàng có thể khống chế rất dễ dàng.
"Băng Phong Thiên Lý!"Cộng Uyên mấp máy môi, một luồng không khí lạnh ào ào ập tới.
Hắc Cức Vương bị đông cứng thành một quả cầu băng cực lớn.
"Hắc Cức Vương, ta còn nhớ rõ tên bại tướng là ngươi đó, lần này ngươi chạy không thoát đâu!"Lý Thanh Sơn cười nói, đột nhiên vẻ mặt hắn thay đổi:"Chấn!"Tiếng quả cầu băng vỡ vụn biến thành bụi băng bay đầy trời.
Lý Thanh Sơn đưa tay ra nắm lấy một ma tâm bị quấn quanh bởi dây gai, bụi gai rít gào:"Thả ta ra, nếu không ta đồng quy vu tận với các ngươi!"Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nói một chữ:"Trấn!"Trên người hắn hiện lên huyễn ảnh Linh Quy, chấn áp ma tâm kia một cách triệt để:"Đồng quy vu tận? Ngươi còn chưa đủ tư cách để làm chuyện đó!"Sau đó Lý Thanh Sơn lại ngẩng đầu lên nhìn:"Được rồi, ngươi cũng đừng chạy nữa.
"Ngay lúc hàn khí lan tràn trong cơ thể của Hắc Cức Vương thì Minh Tưởng Vương đã kiên quyết chặt đứt bụi gai quấn quanh eo mình, rồi dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Ma vực.
Đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói của Lý Thanh Sơn, cơ thể cũng theo đó mà dừng lại.
Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng dơ tay trái lên, hướng lòng bàn tay về phía Minh Tưởng Vương cách đó không xa rồi quát to một tiếng:"Trở lại cho ta!"Lòng bàn tay xuất hiện lực hút mãnh liệt, Minh Tưởng Vương bị hút trở về ngay lập tức.
Tay phải Lý Thanh Sơn cong thành trảo, dùng một chiêu móc ra ma tâm của Minh Tưởng Vương.
"Ta biết mọi chuyện của Ma Vực, ta có thể giúp ngươi!"Minh Tưởng Vương nói.
"Vậy ngươi biết Cùng Kỳ không?""Người này.
"Minh Tưởng Vương nao núng không thôi, không ngờ rằng Lý Thanh Sơn vừa mở miệng đã hỏi một vị ma thần, hơn nữa còn là mang theo sát khí, chẳng lẽ hắn muốn báo thù hay sao?"Vậy thì giết thôi! Chấn!"Lý Thanh Sơn móc ra một viên ma tâm đẫm máu, hắn tiện tay trấn áp rồi đưa vào Tu Di Chỉ Hoàn.
Lý Thanh Sơn quay đầu lại cười nói:"Các ngươi cũng tới đây đi, đến đây để ta tiễn các ngươi một đoạn đường!"Bốn ma vương kia vừa chạy lên tới đã thấy cảnh này, họ dùng một giây để suy nghĩ có nên liên thủ lại đánh với tên Lý Thanh Sơn này một trận hay không, rồi đồng loạt quay người chạy trốn mà chẳng hề do dự.
Khoảng cách giữa bốn tên ma vương và Lý Thanh Sơn rất xa, dù dùng sức hút đại địa cũng có chút ngoài tầm với.
Lý Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, cũng không nóng lòng đuổi theo mà quay trở về bên cạnh Cộng Uyên rồi hỏi:"Vết thương của ngươi có nghiêm trọng lắm không?""Vẫn ổn, ngươi.
"Vết máu trên người Cộng Uyên đã được rửa sạch sẽ, vết thương cũng đã khép lại, chỉ là vẻ mặt của nàng có chút tái nhợt yếu ớt.
Trong đôi mắt còn có chút yếu đuối cực kỳ hiếm thấy, khiến nữ vương giao nhân cao ngạo lạnh lùng này khiến lòng người rung động.
Sau khi trải qua nụ hôn kia thì mối quan hệ của cả hai dường như đã sản sinh ra một sự thay đổi vi diệu, trong lúc nhất thời Cộng Uyên không biết nên nói gì cho phải.
Nàng do dự một lúc mới cố gắng khôi phục vẻ lạnh lùng:"Ngươi không nên hiểu lầm!""Hiểu lầm chuyện gì?"Lý Thanh Sơn nở một nụ cười ranh ma, còn liếm môi một cái như đang nhớ lại mùi vị ban nãy.
"Trong lòng ngươi biết rõ.
"Cộng Uyên trừng mắt nhìn hắn nhưng trong đôi mắt đã không còn sự vô tình lạnh lùng như xưa, mà có chút thẹn quá thành giận.
Lý Thanh Sơn vốn dĩ còn muốn trêu trọc thêm vài câu, nhưng đột nhiên hắn trở nên nghiêm túc:"Yên tâm, ta hiểu!"Lý Thanh Sơn chưa từng che giấu dã tâm của mình, nhưng cũng sẽ không khiến cho trái tim của mình trở nên cứng nhắc.
Có đôi khi tình cảm càng chân thành thắm thiết, lại không thể làm theo ý mình.
Dù trong lòng có tình cảm nhưng cũng không thể nào ở lại Nam Hải, vậy thì tốt nhất đừng để cho nàng biết, nếu chỉ dừng lại ở mức độ này thì ít nhất sẽ không biến yêu thành hận!Cộng Uyên âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, ngoài miệng thì nở nụ cười lạnh lùng rồi nói:"Hiểu là được rồi, không uổng công trải qua lần thiên kiếp thứ ba, cuối cùng cũng có chút phong độ của Yêu Vương!"