Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1567 - Chương 1576: Vương

Chương 1576: Vương

Thời điểm Phi Cương vương dùng hết toàn lực, Lý Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra như có hai ngôi sao đỏ lóe lên, vươn tay bắt lấy Phi Cương vương.

Phi Cương vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Bàn tay to màu xanh không lớn hơn một thước lại cho hắn ảo giác như che khuất cả bầu trời.

Hắn lập tức hiểu rồi, sự áp chế mà Lý Thanh Sơn phải chịu tuyệt đối không lớn như hắn tưởng tượng.

Phi Cương vương không hề hiếu chiến, vung cánh dứt ra vội vàng rút lui.

Tốc độ của hắn vốn rất nhanh, lần trước mới có thể thoát được một mạng dưới tay của Lý Thanh Sơn.

Hiện tại hắn vô cùng tự tin với tốc độ của mình, nếu không sau khi hiểu được kiểu chết của Minh Tưởng vương, sao hắn dám tiếp cận tập kích bất ngờ chứ.

"Giữ lại đi!"Lý Thanh Sơn trầm giọng nói, bàn tay to màu xanh giống như mảng mây xanh, che thẳng Phi Cương vương, động tác tay biến ảo không ngừng, lực hấp dẫn của trái đất không còn kéo vào hút vào nữa mà là nuốt vào nhả ra bất định, thủ tiêu đường đi của Phi Cương vương.

Phi Cương vương hai mắt trợn to, cả người tỏa ra ma khí, từng sợi lông màu đen dựng đứng, cố gắng vung cánh nhưng lại không thể thoát khỏi bóng mờ của bàn tay to kia, phát ra tiếng kêu sợ hãi:“Giúp ta!”Một dòng nước đục xuyên qua không trung giống như một con sông lớn cuồn cuộn, ngăn cách Phi Cương vương và Lý Thanh Sơn ra.

Đây không phải là quyết đấu mà là bao vây tấn công.

Phi Cương vương cảm thấy cả người thả lỏng.

Lực hút khủng bố của hình bóng kia lập tức biến mất giống như chưa hết hoảng hồn.

Hắn không ngờ mới vừa đối mặt mà thiếu chút nữa bản thân đã rơi vào tay Lý Thanh Sơn rồi.

Nếu như đối mặt với đối thủ khác, hắn cũng không sợ đánh cận chiến.

Khí lực của hắn cũng được coi là cường hãn ở trong các Ma Vương.

Lông màu đen trên người hắn có thể chống lại sự bắn phá của pháp bảo.

Cho dù là phòng ngự, tấn công hay là tốc độ đều không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Nhưng khi vừa nghĩ đến nắm đấm có thể đấm nát hư không của Lý Thanh Sơn, hắn căn bản không dám phản kháng, quyết định vẫn nên áp dụng chiến lược tiêu hao trước.

Rầm! Con sông lớn nước đục ầm ầm vỡ tan, một con hổ đỏ ngậm trường đao lao ra, lệ khí ngút trời làm khuấy động hàng ngàn hàng vạn dòng nước đục.

Phi Cương vương cả người chấn động, bị một đôi mắt hổ làm sợ hãi.

Khi hắn phục hồi tinh thần lại thì mới phát hiện ra con hổ đỏ kia chính là Lý Thanh Sơn.

Hai tay hắn giơ cao trường đao, đao cương màu huyết sắc đánh xuống ngay đầu giống như một tia sấm chớp giận dữ, không thể chống đỡ.

"Làm sao có thể như vậy chứ!"Phi Cương vương duỗi hai móng vuốt cản lại, ngay khi suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, toàn bộ mười móng vuốt nhọn đều bị gãy lìa, đao cương màu huyết sắc thuận thế chẻ hắn ra!"Nếu ngươi dũng mãnh bằng một nửa Vũ Khuê vương, ngược lại cũng được coi như là một đối thủ!"Thần sắc và dung mạo Lý Thanh Sơn thay đổi, mái tóc đỏ như ngọn lửa cháy hừng hực, cả người nhiệt huyết sôi trào, vẻ trầm ổn biến thành hung tợn giận dữ, cơ thể cũng không còn là màu xanh nhạt mà là từng vệt màu đỏ loang lổ giống như đường vằn của hổ, trên trán còn có một chữ “Vương”.

Đây là phép thần thông Hổ Ma Cuồng Nộ thứ hai của hắn!Để hắn hao hết thể lực, tinh thần thậm chí cả tuổi thọ, vứt bỏ hết thảy phòng ngự, trong nháy mắt bộc phát ra sức chiến đấu kinh người, giết chết Ma Vương không có ý chí chiến đấu cũng giống như giết chết một con chó vậy.

Phi Cương vương bị chém thành hai nửa vẫn cố gắng dùng ma khí để dán lại cơ thể đứt đoạn lại một chỗ với ý đồ trốn chạy.

“Phá!”Lý Thanh Sơn cầm đao đứng lên, cả giận quát.

Sức mạnh thần thông to lớn của hơi thở hổ ma, toàn bộ đều hòa quyện vào trong tiếng hét này, cuồng phong ác liệt như gió, chém Phi Cương vương bể tan!Một tiếng nổ lớn vang lên, trời đất rung chuyển, sức mạnh cuồng bạo xông ra bốn phương tám hướng, ma tâm của Phi Cương vương nổ tan rồi.

Sau khi nhìn thấy kết cục của Minh Tưởng vương và Hắc Cức vương, hắn đã không còn hy vọng Lý Thanh Sơn có thể để cho hắn một con đường sống.

Hơn nữa cho dù Lý Thanh Sơn bằng lòng để hắn đi, ma thần Cùng Kỳ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn chỉ có thể dung nhập toàn bộ sự thù hận rồi tự bạo.

Lý Thanh Sơn vỗ cánh nhanh chóng lui ra sau.

Bây giờ hắn không thể sử dụng Ngưu Ma Luyện Bì.

Bây giờ hắn đang ở trong trạng thái cuồng bạo, tốc độ đạt đến cực điểm nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến tốc độ của sức mạnh đáng sợ này, bị ma khí màu đen nồng nặc độc thi nuốt chửng.

“Có Ma Vương tự bạo rồi!”Dạ Vị Ương kinh ngạc.

Vì sự ngăn cách của trận pháp và ma khí, tất cả thủ đoạn thăm dò đều mất đi hiệu quả chỉ có thể dùng mắt nhìn thẳng.

Lúc này mấy vị Vương giả trong “Ngân Long Vương” mới nhận ra.

Bắc Việt Vương cùng Diệp Đoạn Hải hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.

Ma Vương không phải bị đẩy tới tuyệt cảnh thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn tự bạo.

Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Lý Thanh Sơn còn có thể chém chết một tên Ma Vương ư?!

Bình Luận (0)
Comment