Bùm!Tiếng rền vang lớn của trái tim ác quỷ tự phát nổ đã kết thúc đột ngột vũ điệu chiến đấu điên cuồng này.
Cơn bão đã biến mất!Bắc Việt Vương và những người khác đều sững sờ, tim đập thình thịch, tình huống này đã vượt quá sức tưởng tượng họ, họ vẫn còn đắm chìm trong dư âm của trận chiến này.
Dạ Vị Ương mím môi một cái rồi nói: "Đúng là một đại trượng phu!"Đám mây ma bị xé toạc ra, vầng trăng bạc chiếu xuống những tia sáng nhỏ, giống như một bức màn rực rỡ.
Lý Thanh Sơn trở về lại với cơ thể con người, hai tay chống kiếm, đứng sừng sững trên mặt đất, hắn đắm chìm trong ánh trăng, ngửa mặt lên trời, rồi dứt khoát viết lên hai chữ “Bắc Nguyệt”, hai chữ này phát ra ánh sáng rực rỡ dưới sự chiếu rọi của ánh trăng.
Nước trong đầm lầy bị bão thổi bay, chỉ lộ ra một lớp đất thấm đẫm máu của Cửu Đầu Vương bên dưới.
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho mái tóc đỏ của Lý Thanh Sơn tung bay theo gió, có một cơ thể trẻ con hình dáng rất quái dị chui ra trên mặt đất, đó chính là Âm Dương Vương.
Lý Thanh Sơn nghiêng người, nheo một bên mắt rồi cười nói: "Ta đang tìm ngươi đây!"Âm Dương Vương nằm trên mặt đất, trên người có vài vết máu vì bị gió cắt đứt, hắn nhìn Lý Thanh sơn với ánh mắt tràn đầy sự oán hận, nhưng vẫn không thể che giấu được sự sợ hãi.
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải đối mặt với cơn bão kinh hoàng như vậy và bây giờ hắn cũng không muốn phải đối mặt một lần nào nữa.
Nếu không vì mệnh lệnh của Cùng Kỳ thì hắn đã trực tiếp bỏ trốn, thay vì ẩn nấp trong đất như thế này.
"Lý Thanh Sơn, đừng tỏ ra là mình lợi hại như thế, ngươi thua rồi, sẽ giống như lần trước vậy, chúng ta mới là người chiến thắng cuối cùng!" Hai cái miệng đồng thời mở ra, giọng của một nam và một nữ run rẩy nói.
"Là như vậy sao?"Nét mặt của Lý Thanh Sơn vẫn bình tĩnh như nước, dưới sự phẩn chiếu của ánh trăng, làn da tái nhợt của hắn gần như trở nên trong suốt trong suốt, từng mảng màu tím đen và những vệt màu vàng trên cơ thể cũng thấy rõ ràng.
Đây là cái giá phải trả cho việc hắn đã giết Phi Cương Vương và Cửu Đầu Vương, cho dù là Lý Thanh Sơn thì cũng không thể xem nhẹ uy lực của Ma Tâm.
Cảm giác yếu ớt sau cơn điên cuồng vừa rồi đã ăn sâu vào xương tủy của hắn, dường như ngay cả việc đi lại cũng có chút khó khăn.
Vốn dĩ hắn sẽ không yếu đến như vậy, nhưng đây là Thập Nhị Đồ Thiên Ma Sát Trận, nếu không nhờ vào sự hỗ trợ của mặt đất và Thâm Uyên Chi Tâm thì có thể hắn đã phải ngã xuống rồi.
Nhưng hắn vẫn từ từ giơ cây trường đao lên, lưỡi đao sáng loáng dưới ánh trăng.
Âm Dương Vương đột nhiên lui về phía sau mười dặm, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
"Tên Ma Vương bị dọa cho sợ mất mật, bây giờ đã không còn sức chiến đấu nữa rồi!" Bắc Việt Vương tiếc nuối nói.
Sức mạnh của trận cuồng phong vừa rồi khiến người ta kinh hãi tột độ, nếu không phải đang ở trong Thập Nhị Đồ Thiên Ma Sát Trận thì có lẽ uy lực của nó sẽ kinh khủng hơn gấp nhiều lần, đó gọi là “ cực thịnh ắt sẽ suy”.
Đại Dung Thụ Vương chỉ trầm mặc không nói gì.
Lý Thanh Sơn ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười lộ ra vẻ yếu ớt, hắn mệt mỏi buông đao xuống: "Ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi!"Vừa nói xong, hắn cứ thế mà nằm xòa xuống, rồi nhìn lên ánh trăng len lỏi chiếu xuống qua các khẽ hở của mây rồi thấp giọng nói: "Ngưu ca, vui quá.
Đời người sống như vậy coi như không uổng!"“Ngươi dám dọa ta?!” Âm Dương Vương giận tím người, nhảy lên không trung rồi gầm lên âm thanh ma quỷ đáng sợ, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ xa với Lý Thanh Sơn.
"Khốn kiếp, ngươi che mất ánh trăng của ta rồi.
Thôi vậy, vẫn nên giết ngươi trước thì hơn!"Lý Thanh Sơn nói xong nhưng vẫn nằm im bất động ở đó, Linh Quy Huyền Giáp bay ra, kết thành một tấm gương phẳng lì.
Khi âm thanh ma quỷ khi tiếp xúc với tấm gương thì đều bị phản xạ trở lại, hất thẳng vào người Âm Dương Vương.
Phốc! Âm Dương Vương phun ra một ngụm máu, bị hất ngược ra phía sau, chỉ trong gang tấc toàn thân đã bị tê liệt hoàn toàn, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ma âm của mình lợi hại như thế nào.
Đây là sức mạnh thần thông mới thứ ba của Lý Thanh Sơn!Nó hơi giống với sức mạnh thần thông của Ngưu Ma, vì chúng đều được sinh ra từ những sức mạnh vốn có ban đầu, từ “ thứ vô dụng” biến thành một phép thần thông đích thực có thể chiến đấu độc lập.
Nhưng có điểm khác với Ngưu Ma Luyện Bì đó là ánh sáng phản chiếu chỉ phù hợp để đối phó với pháp thuật, hầu như không thể vừa tấn công vừa phòng thủ.
Nếu như thời gian và địa điểm thay đổi, phép thần thông này có lẽ sẽ phát huy tác dụng thần kỳ, nhưng với tình hình hiện tại dường như không có cách nào để phát huy, phép thần thông Linh Quy trước nay vẫn luôn tập trung vào hỗ trợ và phòng ngự.
"Huyền Quang Phản Chiếu! Chậc chậc, thật là xui xẻo!" Lý Thanh Sơn lẩm bẩm, hắn đang suy nghĩ có nên đổi tên hay không.
"Đây là con át chủ bài của ngươi sao? Thật đáng tiếc, ta chỉ cần thấy ngươi chết là đủ rồi! Chết đi! Chết đi!"Âm Dương vương lau vết máu trên miệng, từ trên cao nhìn xuống Lý Thanh Sơn, ba con ngươi lồi ra nhìn rõ từng tia máu, hắn điên cuồng hét như phát điên.