Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 158: Chạy Trốn

Chương 158: Chạy Trốn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 158: Chạy Trốn


Ngoài những thứ nay thì còn lại một vài đồ vật đời thường, thứ nhất chính là vàng ròng bạc trắng và ngân phiếu một triệu năm trăm ngàn lượng, ít hơn một chút so với tưởng tượng của Lý Thanh Sơn, Tiền Diên Niên chiếm giữ thành Cổ Phong nhiều năm như vậy, thế mà tiền tích góp còn không bằng Triệu Lương Thanh của Vân Vũ lâu. Mà nghĩ lại cũng đúng, Tiền gia gia nghiệp to lớn, cần nuôi nhiều người, hơn nữa chỉ sợ rất nhiều tiền đều do quản sự nắm trong tay.

Có diều, trong này không chỉ có ngân phiếu là tiền, mà còn một lượng lớn khế ước nhà đất. Tùy tiện nhìn cũng có thể thấy Tiền gia nắm giữ hơn nửa số bất động sản ở thành Cổ Phong và trên vạn mẫu ruộng tốt.

Dựa theo pháp luật, tất cả những gì mà Ưng Lang vệ thu hoạch được trong lúc thi hành nhiệm vụ đều thuộc quyền sở hữu cá nhân của người đó. Thế là Lý Thanh Sơn trở thành đại địa chủ của thành chỉ trong một đêm, nghĩ đến những ngày tháng sống ở trong chuồng bò ngày trước mà không khỏi cảm khái muôn vàn.

Vốn dĩ Lý Thanh Sơn còn muốn tìm bộ công pháp Tị Khổng Xuất Kiếm Khí mà Tiền Diên Niên tu kia, dù không tìm được nhưng hắn cũng không thấy tiếc, trái lại còn có công huân, có thể đến tìm ở Tàng Thư Các của Ưng Lang vệ, hơn nữa trước khi luyện đến tầng thứ mười của “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” thì hắn cũng không có ý định đổi công pháp tu hành, cũng không vội vã tìm kiếm pháp mới.

Những tiếng chúc mừng ở ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng lại, tiếng chiêng trống vang trời, pháo nổ rần rần, dường như sẽ ồn ào hết cả đêm.

Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nuốt một viên Ngưng Khí hoàn rồi bắt đầu tu hành.

Tiểu An cũng ngồi vào chỗ của mình như lão tăng, ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn.

Sáng sớm ngày thứ hai, vị tri huyện với khuôn mặt đau khổ nhưng luôn tươi cươi đến gõ cửa phòng Lý Thanh Sơn, khi nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì vô cùng hoảng sợ, không nghĩ tới Ưng Lang vệ đại nhân – người đã diệt Tiền gia vào ngày hôm qua khiến cả thành Cổ Phong khϊếp sợ lại trẻ như vậy, hắn còn nghi ngờ không biết có phải mình đi nhầm phòng rồi hay không.

Lý Thanh Sơn nói:

“Đại nhân có gì chỉ bảo?”

Tri huyện nhớ rất rõ giọng nói vang thấu trời đêm qua, cho nên vững tin người trước mắt đúng là người mình cần tìm, rồi nói ra ý định của mình.

Lý Thanh Sơn dở khóc dở cười, vị tri huyện này muốn hắn mặc áo khoác hồng đi dạo trên phố, còn nói đã chuẩn bị kỹ kiệu ở dưới lầu, nhưng đương nhiên là hắn từ chối rồi.

Tri huyện cũng không dám khuyên, ai dám áp buộc nhân vật như vị thần hung ác này chứ.

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi vẫn nên nhanh chóng cho người đi xử lý núi thi thể ở trên núi đi thì hơn, bây giờ thời tiết nóng bức, không nên để sinh ra bệnh dịch.”

Tri huyện đáp lại:

“Đại nhân nhắc nhở rất đúng, hạ quan đã phái người đi xử lý rồi, dưới chân núi phía Tây cách Tiền phủ không xa có một hố trời, hạ quan đã triệu tập dân phu vận chuyển thi thể đến đó để chôn cất, chẳng qua là dân phu đều chê bẩn thỉu, hơn nữa lại còn là thi thể người Tiền gia nên cũng không chịu ra sức.”

Lý Thanh Sơn đăm chiêu:

“Chắc hẳn trong Tiền phủ còn sót lại không ít vàng bạc, ngươi phái người lục soát một hồi xem như tiền lương cho dân phu, phải xử lý việc này thỏa đáng trong hôm nay, không được mắc sai lầm.”

Tri huyện mừng tít mặt vội vàng đồng ý rồi nghĩ thầm rằng vị đại nhân cũng rất quan tâm đến tình cảnh của dân! Nếu Lý Thanh Sơn không lên tiếng thì không một ai dám động vào đồ trong Tiền phủ hết.

Trong lòng Lý Thanh Sơn có dự tính khác, sau khi tiễn tri huyện đi thì trở về phòng, nói với Tiểu An:

“Như này cũng có thể tu hành sao?”

Tiểu An gật gù.

Lý Thanh Sơn hỏi tiếp:

“Cần khoảng bao lâu nữa?”

Tiểu An lắc đầu một cái.

Lý Thanh Sơn nói:

“Được rồi, thế thì chúng ta ở lại đây một khoảng thời gian là được, cũng vừa khéo có thể tĩnh tâm tu hành một quãng thời gian rồi lại trở về thành Gia Bình, chỉ sợ lòng không thể tĩnh được như vậy.”
“Cái tên Lý Thanh Sơn này được lắm!”

Gia Bình thành, Ưng Lang vệ, trong một vườn hoa nhỏ, Trác Trí Bá cầm một phong thư mà hai mắt nhảy dựng, tràn đầy lửa giận tung một chưởng làm bàn đá vỡ nát.

Gián điệp ở Thanh Hà phủ hồi âm cho hắn, cuối cùng cũng biết toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở dưới cây thông ngoài thành Khánh Dương.



Lý Thanh Sơn giơ tay đỡ lấy nàng, hắn há miệng toan nói gì đó, song lại không nói nên lời.

Lốc xoáy thét gào đâm Phi Long trưởng lão rơi xuống đất, ghì chặt hắn, xoay tròn như mũi khoan và ghim hắn xuống, nền đất kiên cố bị cơn lốc phá tan tành, cát bụi văng tung tóe.

Vòi rồng vốn trông như tuyết long màu trắng giờ lại biến thành thổ long đen sì.

Bên trong thung lũng, đá tảng lăn lông lốc, cát bay mù mịt.

Mặt Cô Nhạn Ảnh nặng như đeo chì, nàng vừa mới nhận được tin của Thử Đại Vương núi Hắc Thử là chạy đến ngay, không ngờ vẫn chậm một bước. Nàng nhìn chòng chọc vào nơi cơn lốc đang xoáy sâu xuống:
“Dẫn nàng đi mau!”

Cao thủ Kim Đan không dễ bị gϊếŧ chết, quyết đấu một chọi một thì nàng tự tin mình chắc chắn sẽ không rơi xuống hạ phong, nhưng nếu phải bảo vệ hai người họ thì gần như là bất khả thi.

Bình Luận (0)
Comment