Chương 164: Ngươi Là Ai! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 164: Ngươi Là Ai!
Cung không dùng thì để yên, hắn thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng và thả lỏng, điều dưỡng thể xác và tinh thần, chỉ vì tương lai, có lẽ không bao lâu nữa cung tên sẽ bắn ra được mũi tên mạnh mẽ hơn.
Không phải ai cũng thanh thơi như hắn, trong một trấn nhỏ cách thành Cổ Phong mấy chục dặm tên là trấn Thượng Quan, bởi vì phần lớn người dân trong trấn đều mang họ Thượng Quan nên đặt tên vậy.
Tuy có dòng họ hiếm thấy nhưng lại không phải gia tộc võ lâm lâu đời, dân trong trấn cũng chỉ là dân đen.
Trong trấn có một gia đình nọ, bởi vì có một cô con gái họ Tiền mà từ nhà bình thường biến thành phú hào số một ở trấn Thượng Quan, tường trắng ngói xanh, tôi tớ cả đàn, ngày ngày ca hát rượu chè, là đối tượng hâm mộ của toàn bộ người dân ở đó.
Trên quan đạo từ thành Cổ Phong đến trấn Thượng Quan, một người mặc áo đen, cưỡi tuấn mã màu trắng chầm chậm tiến về phía trước.
Tiền Dung Chỉ nhìn về phía trấn Thượng Quan xuất hiện ở chân trời từ xa xa, nội tâm vốn phẳng lặng như mặt nước bỗng rối loạn, nàng nắm chặt gai Phân Thủy bên hông, vũ khí lạnh lẽo lại khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Mặt trời chói chang, đôi mắt của nàng cất giấu sự u ám không tan đi được, nàng tự giễu:
“Tiền Dung Chỉ ơi là Tiền Dung Chỉ, ngươi đánh giá cao chính mình quá đấy.”
Sau khi nàng bị mang đi khỏi ngôi nhà kia và tu luyện thành công, Tiền Duyên Niên cho phép nàng trở về thăm người thân, từ đó nàng thường xuyên về nhà, đối xử hiền hòa với mỗi người trong gia đình, nàng muốn cho Tiền Duyên Niên tin tưởng nàng là một người trọng tình, quyến luyến cái đã qua, nàng muốn cho Tiền gia tin rằng dùng những người đó là có thể khống chế mình.
Mà bây giờ, nàng đã thoát khỏi trói buộc, những biểu hiện giả dối kia cũng cần thiết nữa, trái tim nàng dần trở nên sắt đá, nên kết thúc thôi.
Không ai có thể có hạnh phúc từ nỗi bất hạnh của nàng, không một ai!
Thượng Quan phủ, cửa son mở rộng, máu tươi chảy ra từ sau bức tường bình phong trước cửa.
Sau bình phong, Tiền Dung Chỉ nắm gai Phân Thủy, cau mày suy tư, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang bên cạnh, có hộ vệ, có đầy tớ, có tù nữ, có vυ" già…
Nàng biết tên bọn họ, nhưng giờ bọn họ đều đã chết.
Nàng tiếp tục đi vào trong phủ, thấy được ngày càng nhiều thi thể hơn, nàng đi vào sân trong và thấy được một vị phu nhân giàu sang ngã lăn ra đất. Đó vốn là một người phụ nữ nhà nông, hiện tại trên đầu cắm đầy châu báu đắt tiền, tơ lụa quý giá mà khách tới chơi từ phương nam mang đến làm thành áo váy, song đã bị máu nhuốm đẫm, chẳng còn dáng vẻ ban đầu.
Nàng gần như không nhớ ra tên của vị phu nhân này, bởi vì nàng gọi đối phương là “mẹ” lâu quá rồi.
Chợt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm khó hiểu, nàng nhìn người nọ đăm đăm rồi lướt qua thi thể đối phương.
Sau đó lại gặp thêm nhiều người quen, ca ca, tỷ tỷ.
Dù đang là ban trưa nhưng nhà thờ họ vẫn u ám, bóng tối đặc quánh bao phủ căn phòng, bài vị xếp đầy bên trong, thờ cúng liệt tổ liệt tông của nhà Thượng Quan.
Một ông lão mặt tái mét với máu tóc xám trắng khống chế một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta nhìn Tiền Dung Chỉ đang đi tới với ánh mắt tàn nhẫn và thù hận, quát:
“Thượng Quan Dung Chỉ, ta biết ngươi sẽ trở về!”
Biểu cảm của Tiền Dung Chỉ rất phức tạp:
“Tam thúc bá!”
Ông lão là cháu của Tiền Duyên Niên, tập võ nhiều năm, cuối cùng đột phá cảnh giới Tiên Thiên đạt đến Luyện Khí tầng hai, trở thành một trong số các cao thủ của Tiền gia. Đêm hôm đó ông ta đào tẩu khỏi phòng lớn của Tiền gia, Điều Phi không đuổi theo nên mới thoát được.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Đây đều là do ngươi làm ư?!”
Tam thúc bá nói:
“Đúng vậy, Thượng Quan Dung Chỉ, kẻ phản bội nhà ngươi còn dám nhắc đến chữ Tiền này sao? Ngươi hại chết tất cả mọi người nhà họ Tiền, hủy diệt gia tộc, hủy diệt hết tất cả mọi thứ của ta, ta và ngươi không đội trời chung, ta phải gϊếŧ hết cả nhà ngươi.”
“Dung Chỉ, cứu ta!”
Người đàn ông mập mạp run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa, không biết là sợ hãi hay là đau lòng.
Người kia là cha của Tiền Dung Chỉ, nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ:
“Cha, ta nhất định sẽ cứu ngươi, Tiền Hạo Đức, ngươi thả cha ta ra!”
Tiền Hạo Đức nói:
“Giờ biết sợ rồi à? Vứt vũ khí đi, quỳ xuống!”
Tiền Dung Chỉ chỉ do dự giây lát thì ông ta đã bả vai của người đàn ông trung niên, đối phương kêu la thảm thiết, hét to ra lệnh:
“Còn không mau quỳ xuống!”
Keng, Tiền Dung Chỉ ném gai Phân Thủy đi rồi quỳ xuống, dịch từng bước về trước, ngữ khí bi thương:
“Xin ngươi thả cha ta ra!”
Tiền Hạo Đức nở nụ cười điên cuồng và đắc ý, hắn không cam lòng chỉ dùng một đao là gϊếŧ được nàng, hắn chẳng những muốn tiêu diệt cả nhà nàng mà còn phải tra tấn người nhà thân thiết nhất ngay trước mặt nàng.
Tiền Dung Chỉ lại dịch gối về phía trước một bước, tay phải đặt sau lưng làm động tác nắm lại, chân khí cuốn lấy gai Phân Thủy quay trở lại trong tay nàng, nàng nhảy lên đâm mạnh về phía Tiền Hạo Đức.
Tiền Hạo Đức kéo người đàn ông đến trước mặt làm lá chắn thịt che đậy kín mít, rồi ông ta nắm bả vai của đối phương chỉ chờ ép Tiền Dung Chỉ lùi về sau thì sẽ tra tấn hắn thật tàn nhẫn, nhất định phải khiến ả tiện nhân này hối hận về những gì nàng đã làm.
Nhưng đột nhiên ông ta cảm thấy ngực lành lạnh, Tiền Dung Chỉ không hề định thu tay lại, gai Phân Thủy xuyên qua lá chắn thịt, mũi nhọn đâm vào ngực Tiền Hạo Đức, chân khí hóa thành tia sáng màu xanh xuyên qua cơ thể.
“Ngươi…”
Tiền Hạo Đức và người đàn ông mập mạp kia đều nhìn Tiền Dung Chỉ với ánh mắt khó tin, vẻ bi thương trên mặt nàng đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và đắc ý.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Vốn dĩ muốn gϊếŧ ngươi còn có chút khó khăn!”
Tiền Hạo Đức nói:
“Thượng Quan Dung Chỉ, ngươi… ngươi là thứ đàn bà ác độc, ngay cả người thân của mình mà ngươi cũng không buông tha!”
Tiền Dung Chỉ đính chính:
“Tên của ta không phải Thượng Quan Dung Chỉ, ta là Tiền Dung Chỉ! Người thân của ta gần như chết sạch rồi, chỉ còn lại mình ngài, từ hôm nay trở đi ta không còn người thân nào nữa.”
Nàng rút mạnh gai Phân Thủy ra.
Hai người kia đồng thời ngã lăn xuống đất, Tiền Dung Chỉ không thèm nhìn người đàn ông kia lấy một cái mà đi gỡ túi Bách Bảo trên người Tiền Hạo Đức xuống, nói với giọng điệu ngọt ngào:
“Cảm ơn tam thúc bá.”
Giống như cô gái ngoan ngoãn khi trước.
Tiền Hạo Đức gắng gượng giơ tay lên tập hợp chân khí, gai Phân Thủy đâm thủng đầu ông ta ngay tắp lự:
“Ngài đừng khách sáo với Chỉ Nhi.”
“Dung Chỉ, cứu… cứu ta!”
Người đàn ông mập mạp vươn tay ra một cách gian nan, nắm vạt áo của Tiền Dung Chỉ.
“Ngươi là ai!”