Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1726 - Chương 1737: A Tu La

Chương 1737: A Tu La

Thân thể “Kiền Đạt Bà” thướt tha, dung mạo dịu dàng, chỉ dùng lụa trắng che thân nhưng lại có từng tầng khói bảy màu biến hóa thất thường quấn quanh, tỏa ra hương thơm nồng nặc, khiến cho người ta hoa mắt chóng mặt, rồi lại nhịn không được mà ngửi, như chìm vào ảo mộng.

“A Tu La” là dũng mãnh hung hãn nhất, miệng phát ra tiếng gào thét chiến đấu, cầm binh qua trong tay mà xung phong tiến lên, mang theo chiến ý ngập trời, không mấy khác biệt với A Tu La vương chân chính, thậm chí còn “thuần túy” hơn.

Khuôn mặt “Dạ Xoa” hung ác không kém gì A Tu La, mặt xanh nanh vàng, trán mọc hai sừng, nhưng động tác lại nhanh nhẹn không một tiếng động, chỉ thấy hắn giang hai tay ra, nhanh chóng lao lên.

Trên đầu “Khẩn Na La” mọc một sừng, hát hay múa giỏi, tựa như không phải đang chinh chiến là là tham gia một yến hội long trọng, bước đi biến ảo chập chờn khiến người ta khó mà nắm bắt, nhìn như chầm chậm nhưng nháy mắt cái đã tới trước người Lý Thanh Sơn, dùng động tác như điệu múa mà bóp về phía cổ họng hắn.

“Già Lâu La” phát ra một tiếng kêu dài đầy đau khổ, xòe cánh ra che khuất bầu trời, đủ loại bảo vật sắc bén trang nghiêm hiện ra, bộc lộ hết sự bén nhọn về phía sau đầu Lý Thanh Sơn, tốc độ nhanh đến mức người ta khó mà phản ứng kịp.

“Ma Hô La Già” vốn là đầu rắn thân người lại đột nhiên hóa thành một con mãng xà to lớn màu đen, nó há chiếc miệng lớn ra, trong đó chỉ có hắc ám sâu thẳm vô tận, phi về phía Lý Thanh Sơn như muốn nuốt chửng hắn.

Mặc dù Thiên Long Bát Bộ này chỉ hóa thành từ bích họa, nhưng hiển nhiên họa sĩ đã vẽ ra được tinh hoa của Bát Bộ Chúng Sinh, mỗi người đều có thần uy, phối hợp lẫn nhân vô cùng ăn ý, đủ để thay thế cho mười đại tu sĩ hợp lực, mà ở trên Đại Phật sơn này, trong Phạn Âm Tinh Thế này thì uy lực còn mạnh hơn gấp mấy lần.

Nếu như có kẻ nào không biết điều mà muốn xông vào Thiên Long thiền viện thì chẳng cần chúng tăng trong chùa ra tay, chỉ với một bức bích họa to lớn này cũng đã đủ để khiến kẻ kia nuốt hận tại đây, mà người vẽ ra được bức bích họa này lại có bản lĩnh cỡ nào chứ?Khá lắm Ngũ Tuyệt Tiên Nhân!Ngoài việc không có Cùng Kỳ giáng lâm thì thế trận này còn nguy hiểm hơn cả “Thập Nhị Đô Thiên Ma Sát trận” ở Nam Cương.

Lý Thanh Sơn đang nghĩ như vậy thì có một đôi chân trần màu vàng vọt tới trước mặt hắn, một cước đạp nát biển máu khiến cho núi Đại Phật Sơn rung lắc dữ dội.

Bắp chân của chân trần màu vàng còn thô to hơn cột đền, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện với một khuôn mặt từ bi ôn hòa, trong lòng hắn cảm thấy rùng mình.

Đây chính là pho Đại Phật ngồi ngay ngắn ở bảo điện Đại Hùng ngàn năm vạn năm.

Thời gian giống như ngừng trôi, Đại Phật tựa hồ đứng sừng sững ở bên ngoài dòng sông thời gian, rõ ràng chỉ là một pho tượng nhưng lại không xuất hiện thay đổi gì, nhưng hình như nó còn sinh động hơn cả Thiên Long Bát Bộ có nhiều hình thái khác nhau, sinh động hơn tất cả những sinh linh mà hắn đã từng gặp.

Dường như có vô số cảm xúc đang tuôn trào và dâng trào sau khuôn mặt của Đức Phật màu vàng.

Đại Phật không lộ ra chút kiêu ngạo nào, thậm chí còn ôn hòa hơn người thường, nhưng lại cao đến nỗi không thể chạm tới.

Đại Phật quan sát lục đạo chúng sinh cùng với ba ngàn thế giới.

Đại Phật tập hợp nguyện lực của hàng tỉ tín đồ, ẩn chứa một chút phật tính chân chính, từng cái giơ tay nhấc chân đều có uy lực cực lớn, có thể cường đại hơn so với “Đại Kim Cang Chưởng” do tứ đại Tăng Vương liên thủ lại và cả Hỏa Thần Chúc Dung mà trước đây Lý Thanh Sơn đã từng đấu qua.

"Hóa ra đây mới là sự tồn tại mạnh nhất của Thiên Long thiền, không phải là tăng sư quét rác lánh đời không xuất hiện mà là ngồi ngăn ngắn ở trên đỉnh núi Đại Phật này.

Thời điểm chúng ta ở Nam Cương, dù Cùng Kỳ có ra tay thì sợ cũng không bằng cái này nhỉ?”Cái gọi là “Thần cản giết thần, phật cản giết phật” thì cũng chỉ là lời nói ngu xuẩn của phàm nhân, chỉ có tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của Thần Phật, dù chỉ là một ý niệm, một sự linh tính thì mới có thể hiểu được sự kinh khủng của Thần phật.

Mà vị thần trước mặt cũng không phải là hai vị Hỏa thần Chúc Dung, Ma thần Cùng Kỳ cùng cấp bậc nào khác mà là vạn phật chỉ tổ, ngã phật như lai!Lý Thanh Sơn không thừa sức để quan tâm đến hết thảy mọi việc xung quanh, tập trung toàn bộ ý chí mới có thể chống đỡ được “phật tính” của Đại Phật.

Bàn tay phật màu vàng dày rộng giơ lên cao, tỏ ra vô cùng nặng nề chậm chạp, chậm rãi ấn xuống đỉnh đầu của Lý Thanh Sơn.

Kích thước của bàn tay phật cũng chỉ có mấy trượng nhưng lại cho hắn cảm giác xa xôi vô tận, không có chỗ để trốn.

Mỗi khi áp xuống một tấc, áp lực trên người càng tăng thêm gấp bội.

Bình Luận (0)
Comment