Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1811 - Chương 1822: Cực Kỳ Uể Oải

Chương 1822: Cực Kỳ Uể Oải

“Được!”Long Vương Mặc Hải cũng không khỏi khen một tiếng, sau đó hắn cũng bay vào trong ma quật, thân thể ngàn trượng hóa thành vài thước, đi khắp trên các khe hở trong hư không.

Mặc dù thân thể của mười mấy ma vương xui xẻo bị cắt nát, nhưng nhờ vào sức sống quỷ dị của ma tộc mà họ không hề chết trận, còn liều mạng phá nát thân thể rồi hợp lại, bỗng một vệt đen bay vút qua, xuyên thủng từng viên ma tâm của từng ma vương một.

Rầm rầm rầm rầm!Uy lực của bảy đến tám viên ma tâm nổ tung bao phủ toàn bộ ma quật trong nháy mắt, ma khí phóng lên trời cũng đứt đoạn theo, Sở Liệt vương lập tức nhân cơ hội mà hung ác đè Thanh Châu Đỉnh xuống.

Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, mặc dù không sánh được với Tiểu An nhưng hai đồng đội này cũng được coi là dốc sức.

Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy cực kỳ uể oải, lúc nãy giao chiến với Tiên Khí kiếm đã tiêu hao kha khá tâm lực, nên vung được một đao như kia cũng không dễ dàng, nếu như còn tiếp tục đánh thì cũng chỉ có thể cân nhắc đến niết bàn.

Chẳng qua hắn đã muốn rút lui rồi, cơ hội ngăn cản ma tộc xâm lấn không lớn, chẳng bằng về Thanh Hà phủ đối phó với Phi Thiên Hoàng Vương.

Hơn nữa, hắn rất lo lắng cho an nguy của Tiểu An, vô cùng gấp rút muốn đến Vạn Quỷ uyên xem thử xem sao.

Đúng lúc hắn đang do dự chưa quyết thì một sợi kim tuyết xẹt qua bầu trời, chớp mắt một cái đã hóa thành một sợi dây leo quấn quanh đỉnh Thanh Châu, tiện thể cưỡng chế kéo đi.

Lý Thanh Sơn hơi sửng sốt:“Đằng phu nhân!”…"Huyền Nguyệt! Huyền Nguyệt!"U Phi sốt ruột kêu gào, muốn liều mạng xong vào trong Vạn Quỷ Uyên, nhưng dù dùng tất cả khả năng của bản thân nhưng cũng không cách nào phá vỡ được tầng kết giới vô hình đó.

Một luồng ánh sáng bạc rực rỡ lao ra từ chân trời phía nam, phi nước đại như một thanh kiếm sắc bén.

U Phi đột nhiên quay đầu lại.

“Ngân Long Vương!”Bắc Việt Vương đứng trên hạm chiến, nhìn xuống khắp nơi của Thanh Châu, trong lòng có chút kích động, sau lưng là đám quan lại cấp cao, hắn đang tập trung toàn bộ lực lượng và sức mạnh của Bắc Quốc để phát động chiến tranh về phía nước Sở.

“Hả?”Đột nhiên trong lòng hắn có chút thay đổi, hắn cảm nhận được khí tức của U Phi.

Sau đó thì đám quan lại cũng cảm nhận được, rối rít nói:“Là U Phi! Hơn nữa nàng còn ở một mình, đúng là điềm báo tốt, chúng ta nhanh chóng đi bắt nàng lại đi!”"Giết nàng thì chuyện đơn giản, nhưng thân phận của nàng không phải là chuyện đùa!”“Bây giờ chúng ta đã khai chiến với nước Sở rồi, lẽ nào còn sợ Sở Bắc Vương sao.

”“Ý của ta không phải là người đàn ông của nàng, mà là con gái của nàng.

”“Con gái của nàng.

”Tất cả chúng khanh quần thần đều im lặng, ai cũng biết Huyền Âm bị diệt môn, nghe nói là do con gái U Phi, Huyền Nguyệt công chúa làm.

Vốn dĩ lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng trước khi ra trận Bắc Việt Vương đã đặc biệt nhắc tới việc này, phải hạn chế tuyệt đối xảy ra mâu thuẫn với hai người, một là Lý Thanh Sơn, người còn lại là “Huyền Nguyệt công chúa”.

“Ngân Long Vương” nhanh chóng tới gần, U Phi âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không nỡ bỏ Tiểu An lại.

“Vậy phải làm sao, chẳng lẽ cứ thế mà thả nàng đi hay sao? Kỳ lạ, tại sao nàng không chạy?”“Hình như Huyền Âm Tông xảy ra chuyện rồi!”“Chẳng lẽ là Ngã Quỷ Môn!”Bắc Việt Vương dựa vào cơ quan của “Ngân Long Vương” nên sớm đã nhìn thấy được sự bất thường của Vạn Quỷ Uyên, và đoán ra nó có liên quan đến Ngã Quỷ Môn.

Mà theo tin tức thì Tiểu An đang tu luyện trong Vạn Quỷ Uyên, hành động bất thường của U Phi cũng chứng minh cho điều này.

Tổng quản Công Dương khom ngươi về phía trước, trầm giọng nói:“Bệ hạ, đúng là ông trời giúp chúng ta rồi!”Bắc Việt Vương trầm mặc không nói gì, lúc này hắn đang phóng tầm mắt nhìn khắp Thanh Châu.

Điều mà hắn kiêng dè duy nhất chỉ là Lý Thanh Sơn và Tiểu An mà thôi - thậm chí trong mắt hắn Sở Liệt Vương đã lâm vào thế không còn cứu vãn được nữa rồi, tuyệt đối sẽ không thể chống lại được đại quân của hắn – nhưng đối với Tiểu An thì hắn lại vô cùng kiêng dè, dù sao thì Huyền Nguyệt công chúa trước mắt vẫn đang là người thừa kế duy nhất của nước Sở, mà một khi nàng ra tay thì Lý Thanh Sơn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Bây giờ để mặc cho Tiểu An bị Nga Quỷ Đạo chiếm đoạt, thì xem như đã loại bỏ được mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất, đúng là ông trời đã giúp ta.

Nhưng hắn có một băn khoăn lớn, đó là nếu Lý Thanh Sơn biết hắn thấy chết mà không cứu, thì hắn sẽ có phản ứng gì!Hắn không kìm được mà tự cười giễu cợt chính bản thân mình, hắn thân là vua của một nước, xem chuyện diệt quốc là chuyện bình thường, vậy mà bây giờ lại phải đắn đo vì một ngươi, nhưng nghĩ đến bộ dạng tức giận của Lý Thanh Sơn thì hắn không thể không dè chừng.

Hắn suy nghĩ một lúc, dường như nghĩ tới điều gì đó nên liền đưa ra quyết định.

Hắn phất ống tay áo, chủ pháo “Ngân Long Vương” bắt đầu tụ tập lại những ánh sáng màu bạc lấm chấm.

Bình Luận (0)
Comment