Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1823 - Chương 1834: Cảm Ơn Đã Quan Tâm

Chương 1834: Cảm Ơn Đã Quan Tâm

Cố Nhạn Ảnh lại loáng thoáng đoán ra nguyên nhân, thiên kiếp vốn đã gần kết thúc, mà lúc trước Phi Thiên Hoàng Vương vốn đã để vô số phân thân chứa đựng khí tức của mình lao vào trong lôi đình, cuối cùng bản thể cũng chôn thây dưới lôi đình, mà thực lực của hắn cũng rất gần độ kiếp, vậy nên mới khiến thiên kiếp phán đoán rằng người độ kiếp đã chết.

Có quá nhiều cơ duyên bé nhỏ trùng hợp hiếm thấy trong này, vậy nên mới tạo nên kết cục như vậy.

Nàng cũng không khỏi cảm khái vì nó, Phi Thiên Hoàng Vương một lòng ngăn cản Linh Vương Kim Thiền độ kiếp, đồng thời trả giá sự nỗ lực cực lớn, cuối cùng lại gánh chịu cái giá thảm thiết khi độ kiếp thất bại giúp Linh Vương Kim Thiền.

Kim Phú Quý và Nhạc Vũ Dương đều thở phào nhẹ nhõm, bất kể làm sao thì cuối cùng cũng coi như giải quyết một mối họa lớn giúp Thanh Châu, đây là trách nhiệm của Kim Ưng thống lĩnh và đại tướng quân họ.

Hắn chợt nhớ tới cảnh tượng ban đầu mà Phi Thiên Hoàng Vương bày ra, thế là vội hỏi Lý Thanh Sơn:“Thiên Long thiền viện thế nào rồi?”“Trấn Ma điện bị hủy, ma quật đã mở ra, ma vực tiến công với quy mô lớn, trăm vạn đại quân đã đánh tới, hiện tại ta phải quay về trợ giúp, nếu mấy vị có hứng thú thì có thể cùng đi xem thử.

”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Linh Vương Kim Thiền một cái, tin tức này cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, chỉ thấy hắn ngây ngốc nhìn về phía vòm trời.

Trong lòng hơi tiếc nuối, nếu hắn có thể đến giúp đỡ một tay thì nhất định sẽ mang đến sự trợ giúp rất lớn.

Nếu chỉ nói riêng về cảnh giới, rất có thể hắn là người đạt cảnh giới cao nhất trong yêu vương và yêu đế ở Cửu Châu.

Chẳng qua hiện tại vẫn không nên quấy rầy hắn mới tốt!Thế là Lý Thanh Sơn duỗi một tay ra, một chuỗi Khô Cốt Niệm Châu luồn vào cổ tay hắn, sau đó hắn lập tức giương cánh, phá không mà đi,“Đại phụ thân, chờ ta với!”Tiểu Phượng Hoàng đuổi theo.

“Sao lại gọi là đại phụ thân?”Lý Thanh Sơn trừng mắt.

“Lẽ nào gọi không đúng sao?”“Chớ đi với ta, ngươi còn chưa vượt qua thiên kiếp thứ ba, đi xem náo nhiệt làm gì, tìm muội muội ngươi đi chơi đi!”Lý Thanh Sơn ra lệnh.

Tuy tiểu Phượng Hoàng không tình nguyện nhưng cũng không dám tranh luận với Lý Thanh Sơn, dù cho đó chỉ là “phân thân của đại phụ thân”, chỉ thấy thân hình nó xoay một cái rồi bay vút đi.

Tiếng gió lướt qua tai, Lý Thanh Sơn vừa ngoái đầu nhìn lại thì Cố Nhạn Ảnh đuổi tới đi song song với hắn, còn cười nói:“Náo nhiệt như vậy không thể không tụ tập!”“Ừm, chỉ là phải cẩn thận, trận chiến này vô cùng nguy hiểm!”Lý Thanh Sơn trịnh trọng nhắc nhở, dù là đại tu sĩ nhưng ở trong chiến tranh như vậy thì cũng chưa chắc đã bảo toàn được chính mình.

“Cảm ơn đã quan tâm.

”Cố Nhạn Ảnh nói.

“Đúng là ta lo xa rồi, dựa vào bản lĩnh mượn gió bẻ măng, giữ gìn sức mạnh của ngươi thì gặp nguy hiểm mới lạ.

”“Đừng nói ta quá quắt như thế, tốt xấu gì ta cũng đã giúp ngươi mấy lần đấy!”Cố Nhạn Ảnh nói.

“Vâng vâng vâng, ta suốt đời không quên đại ân đại đức của Cố thống lĩnh.

”Lý Thanh Sơn cười nói, bỗng nhiên cảm thấy Khô Cốt Niệm Châu trên cổ tay xiết lại, ừ, hiện tại chiến sự nguy cấp, xác thực không phải lúc nói cười.

Cố Nhạn Ảnh cười dài một tiếng rồi tăng nhanh tốc độ, chạy như bay.

Nghe Lý Thanh Sơn nói xong, Kim Phú Quý và Nhạc Vũ Dương đều nghiêm mặt nhìn nhau, trong lòng trào dâng chút đắng chát, đối phó với một Phi Thiên Hoàng Vương đã là ngàn khổ vạn khổ rồi, mới diệt xong nạn châu chấu mà tai ương ma tộc lại tới, hơn nữa còn hung ác hơn nạn châu chấu, Thanh Châu thật là lắm tai ương.

Nếu họ biết tình trạng của Vạn Quỷ uyên lúc này cùng với đại quân Bắc Quốc đang từ từ áp sát thì không biết sẽ có vẻ mặt gì?“Có đi hay không?”Kim Phú Quý thở dài rồi hỏi Nhạc Vũ Dương.

“Đi!”Nhạc Vũ Dương quả quyết nói, thân là truyền nhân binh gia, há lại sợ chiến đấu.

“Địa Ngục đạo không dễ xơi như Tu La đạo đâu.

”Kim Phú Quý nói, Đại Hạ cho hắn vị trí Kim Ưng thống lĩnh này, nhưng cũng không đáng để hắn mạo hiểm như vậy.

“Ta không bảo ngươi đi.

”“Ngươi cũng muốn đi thì sao ta không đi được.

’“Đi đường chậm chút, điều chuyển khí tức chút đi!”Trên khuôn mặt nghiêm túc của Nhạc Vũ Dương cũng lộ ra ý cười.

Trong nháy mắt chỉ còn dư lại La Ti Chu Hậu, nàng nhìn Linh Vương Kim Thiền mà muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì mà lui về dưới lòng đất.

Đột nhiên mọi người cùng dồn dập quay đầu lại vì nghe được tiếng ve kêu, tiếng ve kia khá giống Thiên Long Thiện Xướng rồi lại chẳng giống chút nào, ngày càng tuyệt diệu vô song, tựa như trường ca cuồn cuộn vang vọng trời đất mây xanh.

Không có thiền ý vi diệu tinh thâm, chỉ có sự bi ai không thể diễn tả bằng lời.

Trường ca thay nước mắt!Tiếng ve kêu ngày càng cao, ngày càng vang, gần như vượt ngoài thính giác.

Một đường kim quang bay về phía chân trời, lướt qua đỉnh đầu mọi người với tốc độ cực nhanh, bắn về phía Đại Phật sơn.

Bình Luận (0)
Comment