Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1852 - Chương 1863: Vô Thức

Chương 1863: Vô Thức

Hắn ngự kiếm bay qua một đỉnh núi, có hai bóng người quen thuộc đang đứng trên đỉnh núi, áo màu tím và áo màu xanh tung bay trong gió, họ đang nhìn về phía Tàng Kiếm Cung.

"Phó sư thúc, Dư sư thúc!"Vừa nhìn thoáng qua, Lý Tiêu Dao đã nhận ra đó là hai vị tiền bối trông coi mười cây danh kiếm, hắn từ trên kiếm nháy xuống, cây trường kiếm quay trở lại vỏ, động tác rất dứt khoát.

“Tiêu Dao à, ngươi không sao rồi, thật tốt quá!”Dư Tử Kiếm quay đầu lại.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn đầy ân cần và quan tâm kia, trong lòng Lý Tiêu Dao cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng hắn cũng phát hiện trên khuôn mặt sáng sủa kia lại nhuốm một chút u sầu, mà Phó sư thúc lại không hề quay đầu lại, giống như đã xuất thần.

Tính tình Phó Thanh Khâm nổi tiếng khắp Tàng Kiếm Cung, nên Lý Tiêu Dao cũng không để bụng chuyện đó, mà sau khi tu luyện “Thiên Địa Tàng Kiếm Phổ” thì càng ngày hắn càng cảm thấy rằng tời đất vô cùng rộng lớn và những điều nhỏ nhặt đều không đáng phải để tâm tới.

Nhưng đến khi hắn đi lên phía trước, nhìn theo tầm mắt của Phó Thanh Khâm thì không khỏi trợn trong hai mặt, nét mặt vô cùng bàng hoàng.

Ngay cả khi Tàng Kiếm Cung bị phá hủy hoàn toàn, thì hắn cũng không ngạc nhiên như vậy.

Hắn chỉ thấy những kiến trúc trên đỉnh núi bị phá hủy bây giờ đã được sửa chữa và khôi phục lại, có những làn khói xanh lượn lờ, dường như Tàng Kiếm Cung không gặp phải bất kỳ tai họa nào, chỉ thiếu kiếm quang di chuyển qua lại giữa các ngọn núi.

Tuy nhiên, âm thanh của Thiền Ca lại được truyền đến cùng những đỉnh núi mờ sương.

Trên Ỷ Thiên Phong bất ngờ được điêu khắc một bức tượng Phật lớn, nếu là người lần đầu tới đây thì nhất định sẽ cho rằng đây là một tòa Già Lam Cổ Tháp.

“Sư thúc, chuyện gì.

chuyện gì đang xảy ra vậy?”Lý Tiêu Dao sững sờ.

"Đây là.

Thiên Long Thiền Viện.

”Phó Thanh Khâm cuối cùng cũng đã chịu lên tiếng, nhưng trong lời nói lại trần đầy sự cay đắng.

Chính là do Vô Úy Tăng đã dẫn người đến phía bắc và xây dựng lại Thiên Long Thiền Viện ở đây.

Trên đỉnh Ỷ Thiên Phong, Vô Úy Tăng đột nhiên dừng việc tụng kinh, sau đó rời khỏi sản và nhìn về phía nam.

“Phương Trượng đang nhìn gì vậy?”Một tiểu hòa thượng đang quét lá rụng bạo dạn hỏi.

"Một vài con chim nhạn đơn độc đã mất đàn.

"“Ở đâu?”Tiểu hòa thượng nhìn xung quanh.

"Ngươi còn quá nhỏ để nhìn thấy nó, khi nào lớn lên thì ngươi sẽ thấy.

"Vô Úy Tăng xoa đầu tiểu hòa thượng, đây chính là niềm hy vọng của Thiên Long Thiền Viện.

"Tàng Kiếm cung.

biến mất rồi sao?"Lý Tiêu Dao ấp úng nói.

Hắn có một loại cảm giác không chân thực, giữa các dãy núi dường như còn vang vọng tiếng cười nói của các sư huynh đệ gọi bạn dẫn bè.

Đợi hắn phục hồi tinh thần lại thì chỉ là những gợn sóng trong trí nhớ, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.

Mặc dù các trưởng lão Cung chủ cấu kết với Ma vực nhưng rất nhiều những đồng bạn kia đều vô tội mà!"Lý Tiêu Dao, ngươi còn là đệ tử của Tàng Kiếm cung sao?"Dư Tử Kiếm đột nhiên hỏi.

“Phải!”Lý Tiêu Dao đáp trong vô thức.

"Tàng Kiếm cung vẫn chưa bị diệt, chí ít vẫn còn ba người chúng ta.

”Trong con ngươi của Dư Tử Kiếm lóe lên ánh sáng trong suốt, sau lưng là ánh dương chiều tà xen lẫn ánh sáng muôn hồng nghìn tía.

Nhưng dưới sự truyền nhiễm của nàng lại giống như ánh sáng mặt trời mới mọc, tràn đầy hy vọng.

Phó Thanh Khâm và Lý Tiêu Dao đều sững sờ, lúc này nói chuyện này có ý nghĩa gì chứ?Nếu Tàng Kiếm cung bị kẻ địch phá hủy thì cũng thôi đi, bọn họ sẽ tự mình quyết chí báo thù, làm chấn động uy danh của Tàng Kiếm cung.

Nhưng sự thật là Tàng Kiếm cung cấu kết với Ma vực tự chịu diệt vong, toàn bộ đệ tử bỏ mạng dưới Tàng Kiếm phong, mà ngay cả hành vi chim ác chiếm tổ chim khách của Thiên Long thiền cũng nói không ra chỗ nào sai lại tự xưng là đệ tử của Tàng Kiếm cung, đúng là tự rước lấy nhục.

"Tử Kiếm, chuyện gì cũng có trước sau, có ánh mặt trời thì có chiều tà, Tàng Kiếm cung cũng giống như vậy, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?”Phó Thanh Khâm nhẹ giọng thở dài nói.

Hắn chỉ muốn đi xa tha hương, lưu lạc khắp thế giới.

"Đúng vậy sư thúc, không bằng trở về Thanh Hà phủ tiếp tục tu luyện, còn có thể cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa.

Vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi xem chức đệ tử này của Tàng Kiếm cung không làm thì thôi.

”Lý Tiêu Dao cũng lắc đầu.

"Chúng ta có thể không thừa nhận mình là đệ tử của Tàng Kiếm cung, nhưng còn những sư huynh đệ vô tội hy sinh tính mạng thì sao? Rõ ràng không làm chuyện xấu lại bị coi là ngu ngốc khốn nạn, vĩnh viễn đeo tiếng xấu sao?”Dư Tử Kiếm nắm chặt tay.

Giọng nàng run run, đôi mắt ươn ướt nhưng chưa từng rơi nước mắt.

Phó Thanh Khâm trong lòng chấn động, nhìn thật sâu vào Tử Kiếm.

Dựa vào tính tình dịu dàng của nàng, cảm giác thống khổ mà nàng cảm nhận được còn sâu đậm hơn rất nhiều so với bọn họ!Ai dà, bất tri bất giác nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn ta rồi.

Bình Luận (0)
Comment