Chương 191: Võ Lâm Chính Nghĩa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 191: Võ Lâm Chính Nghĩa
Dư Tử Kiếm nói:
"Thừa Lộ, ngươi nói một câu đi!"
Hoa Thừa Lộ bình thản giơ tay lên để Dư Tử Kiếm đừng nói nhiều, sau đó quơ lá cờ nhỏ trong tay, nũng nịu hạ lệnh: "Quay mũi thuyền, chuẩn bị bắn pháo!"
Thuyền lớn từ từ quay lại, mở mặt trái thuyền đối diện với đảo Tích Hoa, sau đó mười mấy cửa gỗ nhỏ mở ra, hơn mười đại pháo đen như hũ hút chìa ra.
Có điều bản thân thuyền lớn là cỗ máy, vốn không do thuyền viên hay thủy thủ điều khiến mà được điều khiển dựa vào lá cờ nhỏ trong tay nàng. Cho nên mệnh lệnh uy vũ này cũng trở nên buồn cười. Mọi người đều lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Dư Tử Kiếm khẽ nói:
"Thừa Lộ, Long pháo này thực sự lợi hại như vậy à?"
Hoa Thừa Lộ bị nghi ngờ nên sự tức giận hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ về phía đảo Tích Hoa:
"Xem ta san bằng chỗ này!"
Sau đó lớn tiếng ra lệnh:
"Nã pháo!"
Họng pháo tối om phun ra mười mấy đóa hoa lửa như con rồng lửa gào thét, gieo xuống mười mấy đám mây hình nấm trên đảo Tích Hoa phía xa, lập tức phá hủy hơn phân nửa kiến trúc ở đây.
Cung điện hoa mỹ đổ xuống, hoa lửa bắn tứ tung, đảo Tích Hoa mà Thẩm Tích Hoa kinh doanh nhiều năm tan thành tro bụi theo cái chết của hắn ta.
Trên mặt đám cao thủ bạch đạo trên boong thuyền tràn đầy chấn động, tự nghĩ dù là mình ở trên đảo cũng tuyệt đối khó có thể sống sót. Kẻ học võ đời sau thực sự là quá yếu đuối khi so với thủ đoạn của Tiên Thiên chân chính.
Dư Tử Kiếm lẩm bẩm:
"Thật là lợi hại!"
Trong mắt Hoa Thừa Lộ hiện ra chút đắc ý nhưng không thể hiện trên mặt.
Dư Tử Kiếm lo lắng nói:
"Thừa Lộ, có khi nào có người vô tội trên đảo không?"
Hoa Thừa Lộ nói lời sâu xa, dạy dỗ:
"Tử Kiếm, người làm việc lớn không chú ý chuyện vặt vãnh. Ngươi vẫn còn quá trẻ."
Cao thủ bạch đạo khác đều cảm thấy cô nhóc này thực sự không hổ là hậu nhân của danh môn, không phản đối lời Dư Tử Kiếm, quan tâm người vô tội hay không làm gì. Tiêu sái đứng trên thuyền nhìn kẻ thù của mình hóa thành tro tàn, không có chuyện nào vui sướиɠ hơn chuyện này.
Dư đại hiệp nở nụ cười dịu dàng:
"Tử Kiếm, dù có người vô tội thì cũng là hy sinh vì võ lâm chính nghĩa. Người trong hắc đạo đều tàn nhẫn xảo quyệt, nếu chúng ta không thể quyết đoán thông minh hơn chúng sao có thể thắng chúng được? Con phải học Hoa tiểu thư nhiều hơn."
Dư Tử Kiếm bĩu môi, không dám cãi lại, chỉ cảm thấy phụ thân thay đổi tính tình. Trước kia nàng dám nói như thế trước mặt võ lâm đồng đạo, Dư đại hiệp đã nghiêm mặt quát lớn từ lâu. Nếu dám không nghe lời sẽ rút thẳng kiếm ra. Tuy không chém xuống thật nhưng đâu có dịu dàng như bây giờ.
Dư địa hiệp được võ lâm đồng đạo tôn trọng vì con gái kết bạn với Hoa Thừa Lộ, quả thực nằm mơ cũng bật cười. CHẳng những tiền đồ của Dư Tử Kiếm rộng mở mà ngay cả người làm cha như ông ta cũng có lợi theo. Đương nhiên ông ta ôn hòa với con gái hơn, nhất là trước mặt Hoa Thừa Lộ, quả thực là cha hiền tiêu chuẩn.
Trong đám cao thủ bạch đạo a dua nịnh hót, Hoa Thừa Lộ cười không thèm để ý, vung lá cờ nhỏ trong tay, bắn đại bác lần nữa.
Cả đảo Tích Hoa bị bao phủ trong ngọn lửa hừng hực và khói thuốc súng.
...
Sóng lớn va vào tấm chắn khổng lồ hóa thành gió lốc tiêu tan. Lý Thanh Sơn thả tấm chắn kinh khí xuống, ngạc nhiên nhìn về phía mặt hồ. Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn không lạ gì chuyện thế giới này có súng ống nhưng không hiểu rốt cuộc là ai chặn ngang như thế, dáng vẻ như muốn san bằng đảo Tích Hoa?
Chẳng qua nghĩ nhiều cũng vô ích, điều này cũng coi như giúp hắn một việc. Loại lửa đạn ở mức này không tạo thành bất cứ đe dọa gì với hắn. Cầm tấm chắn đã biến lớn như mặt bàn, hắn như giẫm trên đất bằng, không bị thương chút nào trong pháo lửa.
Nhưng với mấy cao thủ hắc đạo thì quả thực chính là ngày tận thế đến, kêu to:
"Ngươi có đạn pháo, ta có thần công."
Một siêu cấp cao thủ cũng không hiện ra, cả đám đều kêu cha gọi mẹ, bị nổ chia năm xẻ bảy, bớt một đám đi tìm Lý Thanh Sơn gây rắc rối.
Tiểu An cũng vượt qua pháo lửa một cách dễ dàng, đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn.
Trong tiếng nổ vang không ngừng, Lý Thanh Sơn gật đầu, giọng nói bị tiếng nổ nuốt lấy, chỉ thấy môi hắn mấp máy:
"Bắt đầu đi!"
Mắt hai người như lóe ánh sáng rực rỡ
Tiểu An chắp tay trước ngực, tràng hạt xương trắng khép lại trong lòng bàn tay, sa đó cúi đầu đọc thầm kinh văn.
Ngọn lửa tuôn ra như nước chảy, khói thuốc súng nồng nặc lặng yên lan ra, leo từ vách tường đổ sụp ra lầu các bị lửa thiêu đốt, cắn nuốt vô số thi thể.
Bốn trăm hai mươi bảy, ba trăm mười một, hai trăm hai mươi lăm, một trăm ba mươi mốt...
Trong lòng lặng lẽ tính toán, bỗng nhiên Tiểu An ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra ánh sáng vui sướиɠ, tất cả ngọn lửa bắt đầu chảy ngược lại về bên cạnh hắn ta, quấn lên từng vòng như rắn, hóa thành một cái kén lớn, bao vây hắn từng tầng, dần dần rốt cuộc không thấy Tiểu An trong đó nữa, chỉ còn lại ngọn lửa tạo thành một cái kén lơ lửng đỏ thẫm khổng lồ.